Chương 37: Một ngụm ăn luôn

Hôm nay là cuối tuần. Tối qua Thời Tuế đã đón Giản Ương từ ký túc xá công ty về biệt thự của mình.

Thời tiết ở California đẹp không chê vào đâu được. Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ đã tràn qua khung cửa sổ. Tâm trạng Giản Ương háo hức và mong chờ hệt như cô bé tiểu học được báo tin ngày mai sẽ đi chơi xuân, khiến cô dậy sớm hơn hẳn mọi ngày.

Khi Giản Ương vệ sinh cá nhân xong và thu dọn hành lý ra khỏi phòng, bước chân cô nhẹ tênh.

Cô nghe quản gia nói chồng và con của Thời Tuế đêm qua về rất muộn nên hiện tại vẫn còn đang ngủ.

Vì buổi chiều mới xuất phát, thời gian còn sớm nên Giản Ương nhắn tin cho Thẩm Tích Nguyệt, rủ cô ấy ra ngoài đi dạo một chút. Thẩm Tích Nguyệt vừa mới ngủ dậy, bảo cần đánh răng rửa mặt và trang điểm đã.

Giản Ương xuống lầu, đi vào phòng ăn. Cô ngạc nhiên khi thấy trên chiếc ghế trước bàn ăn có một bé gái tết tóc đuôi sam, hai má phồng lên nhai miếng bánh sandwich nhỏ xíu. Bên cạnh bé, người quản gia da trắng đang rót sữa vào cốc.

Nghe thấy tiếng động, cô bé mở to đôi mắt tròn xoe nhìn sang.

Đôi mắt cô bé giống hệt Thời Tuế, to tròn và đen láy như hai quả nho.

Có thể thấy bố của đứa trẻ cũng rất đẹp trai, bởi trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, mọi đường nét đều tinh xảo không chê vào đâu được: mũi cao, lông mi dài, đôi môi đầy đặn.

"Oa."

Cô bé nuốt vội miếng bánh trong miệng rồi mới cất tiếng: "Chào chị gái xinh đẹp ạ. Tên thật của em là Thời Cẩm, Cẩm trong 'cẩm tú', tên ở nhà là Miên Miên. Năm nay em ba tuổi rưỡi rồi ạ."

Giản Ương bị vẻ đáng yêu ấy làm cho "tình mẫu tử" trỗi dậy dạt dào. Cô ngồi xuống đối diện Miên Miên, dịu dàng nói: "Chào Miên Miên, em cũng xinh xắn lắm. Chị là Giản Ương, em có thể gọi chị là chị Ương Ương. Thời Tuế là mẹ em phải không?"

"Vâng ạ." Miên Miên gật đầu lia lịa.

Quản gia đứng bên cạnh giải thích rằng Tổng giám đốc Yến và phu nhân vẫn đang nghỉ ngơi, nhưng Miên Miên tràn đầy năng lượng nên dậy từ rất sớm, lại kêu đói bụng nên ông chuẩn bị bữa sáng cho cô bé trước.

Giản Ương vừa ăn sáng vừa trò chuyện với Miên Miên.

Miên Miên quả là một đứa trẻ được giáo dục rất tốt, ra dáng "bà cụ non" cảm ơn cô và mời cô đi du thuyền nghỉ dưỡng cùng mẹ mình.

Nhìn cách ăn mặc và chi dùng của cô bé, Giản Ương thầm nghĩ để cô bé đi khoang phổ thông thì đúng là ấm ức thật. Cô ngượng ngùng đáp: "Không có chi đâu em."

Một lúc sau, Thẩm Tích Nguyệt trang điểm xong cũng đi xuống.

Miên Miên cười tít mắt reo lên: "Lại thêm một chị gái xinh đẹp nữa kìa!", làm Thẩm Tích Nguyệt sướng rơn cả người.

Ba người càng nói chuyện càng hăng say. Khi biết hai cô định ra ngoài chơi, Miên Miên nằng nặc đòi đi theo.

Quản gia tỏ vẻ khó xử, lấy điện thoại ra: "Cái này... tôi cần phải xin ý kiến Yến..."

"Bác mà dám gọi điện lúc bố cháu đang ngủ thì nhất định là 'tèo' đấy nhé." Miên Miên nhắc nhở.

Câu nói này làm quản gia càng thêm khó xử. Đúng vậy, điều cấm kỵ nhất của Tổng giám đốc Yến là bị quấy rầy giấc ngủ.

"Vậy... cô Giản à, các cô có thể đợi Tổng giám đốc Yến dậy được không..."

Miên Miên lập tức lắc đầu quầy quậy: "Không chịu đâu, không chịu đâu. Bố cháu là chúa lười, cứ được nghỉ là ngủ nướng, cháu không thèm đợi bố đâu."

Đang lúc giằng co thì Thời Tuế vừa vặn đi xuống lầu. Nghe thấy mọi người bàn tán, cô ấy quyết định ngay với quản gia:

"Kệ anh ấy đi, tôi cũng đi cùng mọi người luôn."

"Bác cứ mang hết hành lý lên xe đi, lát nữa chơi xong chúng tôi sẽ đi thẳng ra bến cảng Long Beach."

Thời Tuế vốn đã sốt ruột không chờ được nữa, nhân lúc Yến Thính Lễ còn đang ngủ say liền rón rén dậy.

Đêm qua khi anh ta về đến biệt thự, nghe nói cô ấy chỉ định đưa Miên Miên đi du thuyền nghỉ dưỡng, anh ta đã làm ầm lên một trận. Hai người giằng co quá nửa đêm, còn "đánh nhau" mấy hiệp trên giường. Đến khi được "ăn uống no say", anh ta mới miễn cưỡng đồng ý chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!