Bên phía Thời Tuế lập tức hồi âm, báo rằng đang chuẩn bị các giấy tờ cần thiết để Giản Ương đi phỏng vấn xin thị thực.
Mười ngày sau, Giản Ương bước ra khỏi lãnh sự quán, trên tay cầm tấm thị thực B-1 vừa được cấp. Trong lòng cô dâng lên những gợn sóng hân hoan, khóe môi cũng không kìm được mà khẽ cong lên.
Hai năm trước, khi nhận được tờ thị thực K-1 (diện hôn phu/hôn thê), tâm trạng Giản Ương chỉ toàn là sự mờ mịt, hoang mang và cả nỗi kháng cự âm thầm.
Khi đó cô chưa hiểu rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy trước mắt như bị sương mù che phủ, mũi miệng như bị người ta bịt kín ngạt thở, còn đôi chân thì mất phương hướng hoàn toàn.
Mảnh đất Hoa Kỳ ấy, Giản Ương chỉ mới thấy qua sách giáo khoa và video. Cô biết đó là nơi phát triển và tự do, từng nghĩ một ngày nào đó sẽ đến du lịch.
Lúc trước không hề có chút mong chờ nào, nhưng giờ đây, nhìn dòng chữ B-1 trên thị thực, tâm trạng Giản Ương bỗng trở nên tươi sáng chưa từng thấy.
Cảm giác bị ép buộc rời đi, làm một dây leo chỉ biết bám vào người khác để sống, hoàn toàn khác biệt với ý nghĩa của việc tự mình nỗ lực để vươn tới phương xa.
Thời Tuế chốt ngày xuất phát vào giữa tháng 11.
Càng đến gần ngày đi, không biết là do phấn khích hay vì lẽ gì khác, trái tim Giản Ương thỉnh thoảng lại co thắt một cách mất tự nhiên.
Cô vẫn theo dõi tin tức gần đây của Chu Ôn Dục.
Biết được anh chủ yếu ở New York và San Francisco, thi thoảng xuất hiện ở Las Vegas, và bên cạnh luôn có vị hôn thê tóc vàng kia, trái tim cô mới dần dần yên ổn trở lại.
Hiện tại, ít nhất cô có ba tầng bảo đảm.
Đầu tiên, tất cả tài khoản mạng xã hội cũ của cô đều đã thay đổi, chương trình chống định vị và theo dõi mà Bùi Quan Ngọc cài cho cô vẫn còn hiệu quả.
Thứ hai, Chu Ôn Dục không ở Los Angeles. Cô cũng sẽ không bén mảng đến những nơi anh thường lui tới.
Cuối cùng dù có nhập cảnh, giữa một thành phố hàng triệu dân, cô cũng chỉ như một hạt cát giữa sa mạc. Trừ khi anh cố tình sục sạo tìm kiếm, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện ra cô.
Mấy ngày trước khi đi, suýt chút nữa đã xảy ra biến cố nhỏ, lịch trình xuất cảnh của họ suýt bị thay đổi. Nguyên nhân là do Thời Tuế cãi nhau một trận to với chồng.
"Chị thấy bệnh cũ của anh ấy lại tái phát rồi." Thời Tuế mắng trong điện thoại, "Bảo là chị không bàn bạc với anh ấy mà tự tiện quyết định đi Mỹ, rồi cấm không cho chị đi."
Điều Thời Tuế không nói ra là Yến Thính Lễ còn muốn điều tra thông tin của Giản Ương và Thẩm Tích Nguyệt. Cô ấy đi Mỹ, anh ta cũng muốn theo dõi định vị. Đây là điều cô ấy không thể chịu đựng nổi, và cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc cãi vã.
Giản Ương nghe xong cũng khẽ nhíu mày, cảm thấy chồng của Thời Tuế có tính kiểm soát quá mạnh. Bình thường dính người đã đành, giờ đến công việc cũng muốn can thiệp.
Cô vô thức so sánh trong đầu.
Người yêu cũ Chu Ôn Dục tuy đạo đức kém, hay nói dối, giỏi thao túng tâm lý, khuyết điểm chất đống, lại còn hay bám người đến mức phiền phức. Nhưng xét về tổng thể trong lúc yêu đương, anh vẫn khá nghe lời.
Thời Tuế vẫn đang than phiền ông chồng vô lý, Giản Ương hỏi: "Tại sao anh ấy không cho đi ạ?"
"Anh ấy bảo bên kia nguy hiểm, nhiều kẻ điên." Thời Tuế bực dọc: "Chị thấy chính anh ấy mới thần kinh thì có, lúc nào cũng cảm thấy ai cũng muốn hại mình."
"Tuy rằng trước đây chị từng bị trúng đạn ở bên đó, nhưng chuyện qua bao nhiêu năm rồi..."
Nghe đến đây, ấn đường Giản Ương giật mạnh: "Chị Tuế Tuế, chị từng bị trúng đạn bên đó á? Tại sao cơ ạ?!"
Nước Mỹ đã nguy hiểm đến mức này rồi sao?
Chu Ôn Dục bị bắn thì không nói làm gì, anh gây thù chuốc oán khắp nơi, vốn dĩ là quả báo. Nhưng người dịu dàng thiện lương như Thời Tuế, sao lại có người muốn xả súng vào cô ấy?
"Ây da, đó là tai nạn thôi." Thời Tuế lảng sang chuyện khác, "Kẻ đó thực ra định bắn chồng chị, nhưng bắn trượt đấy, haha."
Chuyện này cũng quá kinh tâm động phách rồi.
Đối với người "chồng" trong miệng Thời Tuế, ấn tượng của Giản Ương đã rớt xuống mức âm, không biết nên nói gì hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!