Món ngỗng nướng cho bữa tối quả thực vô cùng thơm ngon.
Thời Tuế gọi hai phần, Giản Ương lỡ miệng thế nào mà mỗi người xử lý hết sạch một phần. Kết quả là sau đó cả hai đều phải ôm bụng, uống ba viên thuốc tiêu hóa.
Lúc đang rửa tay ở bồn, điện thoại của Thời Tuế cứ reo liên hồi, nhưng cô ấy chỉ liếc qua rồi tắt máy.
Giản Ương tò mò nhìn thêm một cái: "Chị Tuế Tuế, điện thoại chị kêu kìa. Em có làm phiền chị nghe máy không?"
"Đương nhiên là không rồ." Thời Tuế phủ nhận, "Là ông xã chị đấy, toàn gọi mấy cuộc vô bổ, chị đang bận nên mặc kệ anh ấy."
Hóa ra những cuộc điện thoại vô bổ thì có thể không cần nghe. Giản Ương nhìn theo, âm thầm học hỏi.
Trước đây cô cũng thường xuyên nhận được rất nhiều cuộc gọi nhảm nhí như vậy từ Chu Ôn Dục.
Tiền điện thoại của anh toàn nướng vào mấy việc như thế, phung phí thực sự. Gói cước gia đình dùng chung với cô, một tháng hai trăm tệ cũng không đủ. Hồi mới đến anh còn chẳng biết nạp tiền, lần nào cũng phải đợi Giản Ương nạp hộ.
Từ lúc biết dùng gọi thoại miễn phí qua mạng, anh lại càng gọi điên cuồng hơn.
Giản Ương cảm thấy quá dính người, chẳng còn chút không gian riêng tư nào. Nhưng hễ cô nhắc khéo, Chu Ôn Dục lại vừa khóc vừa làm nũng, khiến lời từ chối nghẹn lại ở cổ họng không thể nói ra.
"Chị Tuế Tuế này, chị làm vậy chồng chị không giận sao?" Cô không kìm được hỏi.
"Giận chứ sao không." Nhắc đến chuyện này, Thời Tuế như vớ được chỗ xả: "Tính khí anh ấy lớn lắm."
"Thế phải làm sao ạ?"
"Dỗ dành hai câu là xong ngay ấy mà."
Dễ dỗ thế sao...? Giản Ương thầm nghĩ.
"Nếu không được thì còn có con gái chị, con bé sẽ giúp dỗ dành bố nó." Thời Tuế nói thêm.
"Con gái á?!" Giản Ương kinh ngạc tột độ, "Chị có con rồi sao?!"
"Trông không giống hả?"
"Nhìn chị trạc tuổi em thôi mà..." Giản Ương thật lòng nhận xét.
Thời Tuế cười tít mắt, khen miệng cô thật ngọt.
Hai người trò chuyện rôm rả thêm một lúc. Trước khi đi, Thời Tuế còn nắm tay cô dặn dò: "Tuy không biết vì sao em lại ngại đi Los Angeles, nhưng chị rất thích em, cả đội ngũ cũng luôn hoan nghênh em."
Trong lòng Giản Ương trào dâng một dòng nước ấm áp như gió xuân. Cô thật sự rất thích Thời Tuế. Sự dịu dàng và thấu hiểu của cô ấy khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Giản Ương đáp: "Chị Tuế Tuế, em cần tìm hiểu rõ một số chuyện. Đợi xác định xong, em sẽ trả lời chị ngay."
Điều cô muốn xác nhận, đương nhiên chính là tình hình hiện tại của Chu Ôn Dục.
Nhớ lại vẻ điên cuồng của anh một năm rưỡi trước, cái dáng vẻ như muốn nhai nuốt cô để trả thù, Giản Ương vẫn còn thấy rùng mình.
Cho dù anh đã công khai tuyên bố có bạn gái sắp cưới, lại còn lộ rõ vẻ hạnh phúc ngập tràn. Nhưng nếu cô tùy tiện chạy đến địa bàn mà anh có thể một tay che trời, rủi mà bị Chu Ôn Dục phát hiện... Kể cả anh không còn yêu, không có nghĩa là anh không hận, không muốn trả thù cô.
Đến lúc đó, khéo đến an toàn tính mạng cũng chẳng giữ được.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Giản Ương như bị đè nén, khó thở vô cùng. Chỉ mới tưởng tượng đến cảnh gặp mặt thôi mà sống lưng cô đã toát một tầng mồ hôi lạnh.
Giản Ương mở trình duyệt. Đây là lần đầu tiên sau gần hai năm cô chủ động tìm kiếm thông tin về Chu Ôn Dục.
Từ các ứng dụng trong nước đến nước ngoài, những gì có thể xem được, Giản Ương đều xem hết một lượt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!