Giữa tháng Tám, chuyến đi điền dã kéo dài suốt một năm trời cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.
Giản Ương không quay lại trường ngay mà về thẳng quê nhà thăm bà nội nửa tháng, tranh thủ nghỉ ngơi và viết luận văn.
Được tham gia vào một đề tài cấp quốc gia như thế này tuy vất vả nhưng lại dễ gặt hái thành quả trong nghiên cứu khoa học. Đường Tranh dẫn dắt cô tận tình, thực tâm muốn trải đường cho cô phát triển, nên Giản Ương tự nhủ phải nỗ lực hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của người thầy.
Sức khỏe bà nội trước đây không tốt nhưng lại hay cố làm việc nặng quá sức. Giờ đây bà cụ đã nghĩ thoáng hơn nhiều, mỗi ngày chỉ trồng rau, đánh bài, hoặc ra đầu ngõ hóng mát, trò chuyện với mấy bà bạn già, nhờ thế mà khí sắc tốt lên trông thấy.
Bà nội phe phẩy chiếc quạt nan đi từ ngoài vào, vỗ nhẹ lên vai Giản Ương đang ngồi trước máy tính: "Con với Tư Dịch dạo này thế nào rồi?"
"Hôm tết Đoan Ngọ thằng bé có tới thăm bà, bảo là vẫn đang trong giai đoạn thử thách của cháu."
Chuyện Trần Tư Dịch về thăm mẹ anh ấy dịp tết Đoan Ngọ rồi tiện thể ghé qua thăm bà nội, Giản Ương đều biết cả. Lần này về quê, cô cũng mang theo rất nhiều đặc sản và quà cáp biếu gia đình bên đó.
Ngón tay Giản Ương khựng lại trên bàn phím, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Mấy hôm nữa anh ấy sẽ tới đón cháu về trường ạ."
Mấy tháng qua, cô cũng đã cố gắng vun đắp cho mối tình này. Nhưng không biết có phải do tâm lý e ngại chuyện yêu xa hay không, mà dù cố gắng thế nào, cô vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Giản Ương quyết định thử lại lần cuối cùng, để xem khi gặp mặt trực tiếp thì cảm giác có khác đi chút nào không.
Tháng Chín khai giảng, Giản Ương quay lại trường, bắt đầu cuộc sống vườn trường bình lặng.
Thời gian học thạc sĩ khá tự do, Đường Tranh cũng không phải kiểu giáo viên khắt khe về mặt hình thức. Có việc thì lên văn phòng, không có việc thì có thể tự sắp xếp thời gian. Giản Ương vừa viết luận văn, vừa nhận thêm vài lớp gia sư để kiếm thêm thu nhập.
Cuối tuần cô sẽ gặp gỡ Trần Tư Dịch. Anh ấy mời cô đi ăn, xem phim, dạo phố, thực hiện những hoạt động hẹn hò cơ bản nhất.
Đến lần hẹn hò thứ ba, lúc đi dạo phố, Trần Tư Dịch nắm lấy tay cô.
Khi bàn tay ấy nắm lấy tay mình, Giản Ương cảm thấy chẳng khác gì nắm tay một người bạn bình thường, hoàn toàn không tìm thấy chút rung động nào. Thậm chí vì Trần Tư Dịch là người khác phái nên tay chân cô trở nên lóng ngóng, không thể phối hợp tự nhiên, cảm giác thời gian trôi qua dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Trần Tư Dịch hình như cũng không đủ thoải mái, lòng bàn tay anh ấy bắt đầu toát mồ hôi ướt át. Giản Ương cảm nhận được cơ thể mình nảy sinh phản ứng bài xích, cô lặng lẽ rụt tay về.
Sau vài lần như vậy, Giản Ương dần trở nên nôn nóng, bất an.
Kỳ nghỉ Quốc khánh, Thẩm Tích Nguyệt rủ Giản Ương đến một quán cà phê trang trí rất đẹp để chụp ảnh check
-in.
Thẩm Tích Nguyệt đang kéo cô chụp ảnh tự sướng, Giản Ương lơ đãng một chút rồi đột nhiên hỏi:
"Nguyệt Nguyệt này, em đã yêu ai bao giờ chưa?"
"Hả? Sao tự nhiên lại hỏi cái đó?" Thẩm Tích Nguyệt đáp, "Em chưa, em chả ưng mắt ai cả."
"Hơn nữa, đàn ông bây giờ nhiều kiểu người 'ngoài miệng nam mô bụng bồ dao găm' nhiều lắm."
Sau khi chứng kiến con người của Chu Ôn Dục, Thẩm Tích Nguyệt coi như ngã một lần khôn ra một chút.
"Ra vậy." Giản Ương lẩm bẩm.
"Sao thế? Dạo này phát triển tình cảm với đàn anh không thuận lợi à?" Thẩm Tích Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô, "Kể nghe xem nào, tuy em chưa yêu ai nhưng em đọc tiểu thuyết nhiều lắm đấy nhé."
Giản Ương bèn kể lại tình trạng hiện tại của mình.
"Thế thì xong rồi."
"... Hả?"
Thẩm Tích Nguyệt thình lình hỏi: "Chị với tên điên nhỏ kia nắm tay nhau từ khi nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!