Chương 33: Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau

Ba ngày sau, Giản Ương đi theo đoàn đội của Đường Tranh, tiếp tục di chuyển theo đường bộ về hướng Tây Nam.

Chuyến đi điền dã lần này kéo dài đứt quãng, dự kiến phải đến gần cuối kỳ nghỉ hè mới kết thúc.

Ngày lên đường, Trần Tư Dịch đến tiễn cô.

Lần trước hai người đã nói rõ lòng mình, hiện tại chỉ xem như đang trong giai đoạn tìm hiểu thử, chưa tính là chính thức yêu nhau nên bầu không khí giữa cả hai cũng không quá gượng gạo.

Trần Tư Dịch là người rất tinh tế, anh ấy chuẩn bị sẵn cho cô một túi thuốc thông dụng, chúc cô chuyến đi thuận lợi.

Giản Ương nhận lấy hộp thuốc. Tuy nhiên, tâm trí cô lại khó tập trung để cảm nhận những chút quan tâm, chăm sóc khi ở bên cạnh Trần Tư Dịch. Cũng may hành trình đã bắt đầu, cô không cần phải thường xuyên xoắn xuýt về mối quan hệ này nữa.

Khác với cái lạnh thấu xương và bão cát vàng năm ngoái, chuyến đi này đúng dịp xuân về hoa nở, phong cảnh ven đường đang độ tươi đẹp nhất, khí hậu vô cùng dễ chịu.

Cả Giản Ương và Trần Tư Dịch đều là người bận rộn, lại không thuộc tuýp người khéo ăn nói. Những cuộc trò chuyện giữa họ chỉ dừng lại ở vài câu xã giao hằng ngày. Hơn nữa Giản Ương thường xuyên đi vào vùng mất sóng nên cũng chẳng nhận được tin nhắn.

Chỉ có một khoảng thời gian cố định nào đó trong tuần, họ mới gọi được cho nhau một cuộc điện thoại để hỏi thăm tình hình.

Trần Tư Dịch sẽ quan tâm đến tiến độ công việc của cô, hỏi han về đề tài nghiên cứu, rồi nhắc nhở chuyện ăn ngủ. Giản Ương cũng hỏi lại tiến triển công việc của anh ấy, dặn dò anh ấy ăn cơm đúng giờ.

Cuộc trò chuyện thường không kéo dài vì luôn bị gián đoạn bởi đủ thứ việc. Mỗi lần như thế, Giản Ương lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì quả thực cô cũng chẳng có nhiều chuyện để nói.

Cô cảm thấy bản thân thật sự là một người nhàm chán. Không biết tìm đề tài, không biết nói chuyện hài hước, lại mang tâm lý muốn làm hài lòng người khác, sợ không khí im lặng sẽ khiến đối phương khó xử nên cứ phải vắt óc tìm chuyện để nói.

Thật sự rất mệt mỏi.

Có một lần Đường Tranh bắt gặp cô đang gọi điện thoại. Khi cúp máy, Đường Tranh ngạc nhiên nhìn cô: "Đây là bạn trai em hả?"

Giản Ương không biết nên gật đầu hay lắc đầu thì Đường Tranh đã cười trêu: "Sao nghe cứ như đối tác làm ăn vậy? Em với cậu bạn trai 'cừu nhỏ' trước kia đâu có như thế. Cái giọng làm nũng ăn vạ của cậu nhóc đó, cô ngồi cách cái điện thoại cũng còn nghe thấy."

Đường Tranh đang nhắc tới một ngày cuối tuần nọ, Giản Ương bị cô ấy "bắt lính" đi sửa sang tài liệu văn hiến. Hôm đó khối lượng công việc rất lớn, làm từ sáng đến tối mịt.

Giữa chừng, điện thoại Giản Ương để trên bàn cứ sáng lên liên tục. Đường Tranh đi tới nhìn thấy, vỗ vai nhắc cô.

Giản Ương biết là Chu Ôn Dục gọi, bảo là không quan trọng, không cần nghe.

"Nghe đi." Đường Tranh cười, "Mới có mấy tiếng đồng hồ mà cậu ấy gọi bao nhiêu cuộc rồi, màn hình sáng trưng cả lên."

Lúc này Giản Ương mới hơi ngại ngùng cầm máy lên nghe. Vừa mới kết nối, giọng nói của Chu Ôn Dục đã vang lên, phòng tư liệu rất yên tĩnh nên Đường Tranh đứng bên cạnh nghe rõ mồn một.

"Ương Ương Ương Ương Ương Ương ~!"

Nghe động tĩnh bên kia thì có vẻ như Chu Ôn Dục đang lăn lộn trên giường: "Đã nói là hai giờ về đưa anh đi mua quần áo mà! Anh ở nhà đợi đến mốc meo cả người rồi đây này."

Anh còn đoán trước cô sẽ trả lời thế nào: "Không cho nói mốc meo thì đi phơi nắng đi."

Giản Ương ngại ngùng lấy tay che ống nghe, hạ thấp giọng: "Bên này vẫn đang bận lắm, phải muộn chút nữa, 5 giờ nhé."

"5 giờ á? Anh không chịu đâu, bây giờ anh muốn tới tìm em ngay."

Đường Tranh đứng bên cạnh đã bật cười, mặt Giản Ương đỏ bừng: "Không được."

Chu Ôn Dục đột nhiên cao giọng hét lớn ở đầu dây bên kia: "Cô Đường ơi! Cô đang ở đâu vậy ạ? Cho em qua đó với đi mà."

"Em nhớ Ương Ương quá rồi, em sẽ ngoan mà, em còn giúp mọi người làm việc nữa."

"Cô Đường ơi, cô Đường ơi, cô Đường ơi!"

Tiếng cười của Đường Tranh càng lúc càng lớn, Giản Ương quả thực chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!