Chương 32: Ghen đến phát điên

Trả lời xong email, Giản Ương đặt điện thoại xuống.

Cô cảm thấy khó hiểu.

Cuộc trò chuyện giữa cô và Lục Tắc chẳng hề vượt quá giới hạn, sao đối phương lại đột nhiên nảy sinh tâm tư như thế?

Chẳng lẽ người nước ngoài dễ dàng thích một ai đó như vậy sao?

Giản Ương lại nghĩ đến tên điên rồ Chu Ôn Dục kia.

Cô chỉ dẫn anh chơi ở Kinh thị bảy ngày, vậy mà đã bị lừa bịp đến mức đeo bám không rời.

Tình cảm của anh lại dễ dàng đến thế sao? Biết đâu giờ đã thích người khác rồi?

Thấy Trần Tư Dịch đang đi về phía này, Giản Ương cố gắng ngăn mình suy nghĩ miên man, kiềm chế bản thân không tiếp tục mất tập trung.

"Ương Ương." Trần Tư Dịch đưa bó hoa hồng đỏ rực được gói tinh tế đến trước mặt cô: "Lần đầu tiên tặng hoa, không biết em có thích không."

"Nhưng vẫn hy vọng em có thể nhận lấy bó hoa này, dù có đồng ý hay không." Anh ấy nửa đùa nửa thật, "Mua rồi mà mang về thì sẽ bị chê cười mất."

Hàng mi của Giản Ương rũ xuống, nhìn chằm chằm bó hoa trước mắt, hồi lâu vẫn chưa lấy lại thần trí.

Cô từng nhận được rất nhiều hoa.

Trước sinh nhật, trước ngày lễ, thậm chí là vào những "ngày kỷ niệm" mà chính cô còn không hiểu nổi có gì đáng để ăn mừng.

Ví dụ như ngày kỷ niệm lần đầu gặp mặt, ngày kỷ niệm nụ hôn đầu, dĩ nhiên còn có cả... đêm đầu tiên.

Chu Ôn Dục lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, đắm chìm trong việc tạo ra những bất ngờ, sau đó lại nũng nịu đòi hỏi thêm nhiều hơn.

Hoa tươi, kẹo ngọt, trang sức.

Giản Ương đã nhận được vô số món quà đủ kiểu đủ loại.

Những bất ngờ và lãng mạn cô thiếu hụt trong quá trình trưởng thành, trong vòng hai năm ngắn ngủi, Chu Ôn Dục đã đền bù cho cô gấp mười lần.

Đến mức khiến cho ngưỡng cảm xúc của Giản Ương trở nên rất cao.

Vì vậy5 khi nhìn thấy bó hoa Trần Tư Dịch tặng cùng ánh mắt chân thành kia, cô cố gắng khơi dậy một chút xao động và rung động.

Nhưng ngoài lời cảm ơn, Giản Ương chẳng còn cảm giác gì khác.

Đừng, đừng có nhớ đến Chu Ôn Dục nữa!

Giản Ương bắt đầu ghét chính mình vì lại lơ đễnh vào thời điểm không thích hợp.

"Cảm ơn anh." Cuối cùng cô vẫn đưa tay nhận lấy bó hoa, khẽ nói: "Rất đẹp, em rất thích."

Trần Tư Dịch có vẻ rất vui, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng kiềm chế. Anh ấy hơi ngại ngùng mím môi: "Ương Ương, chắc em cũng hiểu tâm ý của anh."

"Anh đã thích em từ hồi cấp ba, nhưng vẫn luôn không nói ra."

"Đến lúc có thể nói, thì em đã..." Anh ấy dừng lại một chút: "Cho nên lần này anh không muốn chờ nữa."

"Không cần em lập tức đồng ý, chỉ là nếu em có ý định bắt đầu lại một mối quan hệ, thì có thể cân nhắc đến anh trước."

Lời nói của Trần Tư Dịch rất chân thành, từ ánh mắt của anh ấy, Giản Ương thấy được sự trân trọng dịu dàng.

Anh ấy thật sự là một chàng trai rất tốt trên mọi phương diện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!