Chương 31: Tôi đã có bạn trai rồi

Trước khi thời tiết chuyển sang đông hẳn, đoàn đội của Đường Tranh đã lên đường trở về, quay lại thủ đô.

Vừa đặt chân xuống máy bay, làn không khí lạnh lẽo liền phả vào mặt, mùa đông của thủ đô đã âm thầm kéo đến.

Giản Ương trở về ký túc xá, đập vào mặt là mùi thơm ngào ngạt của bơ bò, là Phùng Nhược đang nấu lẩu. Trước mặt là chiếc máy tính bảng đang phát phim truyền hình, trên bàn bày đầy các món nhúng, vô cùng thảnh thơi.

Từ sau khi biết Giản Ương quyết định quay về học tiếp cao học, Phùng Nhược vui đến phát điên. Tuy hai người không chung thầy hướng dẫn, nhưng vẫn cố ý xin ở cùng một phòng ký túc.

"Về rồi hả?!" Thấy cô, Phùng Nhược mừng rỡ chào hỏi, "Đúng lúc lắm! Mau tới ăn lẩu."

Thật ra trong ký túc không được dùng các thiết bị điện công suất lớn, nếu bị bắt thì sẽ bị thông báo phê bình toàn khu nhà. Dù nhiều người vẫn lén lút sử dụng, nhưng Giản Ương nhớ hồi đại học, các bạn cùng phòng đều là kiểu người nhát gan, nhất là Phùng Nhược.

Sao giờ lại dám làm chuyện rành rành như vậy?

Giản Ương vừa nghĩ, vừa kéo lê hành lý và balo mệt nhoài đặt xuống.

Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, dù cô mặc khá dày nhưng tay chân vẫn lạnh cóng.

"Thơm quá à!" Giản Ương kéo ghế lại gần, hào hứng xoa tay, cười hỏi: "Bây giờ cậu không sợ bị bắt nữa hả?"

"Thế này thì sao chứ?" Phùng Nhược chẳng coi ra gì, "Tớ chỉ nấu nồi lẩu thôi, bạn trai cũ của cậu còn từng nướng đồ trong phòn..." Chú ý thấy sắc mặt Giản Ương thay đổi, Phùng Nhược khựng lại, không nói tiếp nữa.

Từ lúc biết Chu Ôn Dục đã đúng hẹn về nước, còn Giản Ương thì đã thuận lợi chia tay, Phùng Nhược quả thật thấy rất kinh ngạc.

Tên cuồng yêu đó thật sự chịu đi à?

Không gây chuyện?

Phùng Nhược cũng muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Giản Ương luôn không nhắc tới người bạn trai cũ kia, sắc mặt cũng kín như bưng, nghĩ chắc chia tay không mấy êm đẹp nên cô ấy cũng không dám gặng hỏi nữa.

Phùng Nhược vừa định nuốt lại câu sau thì Giản Ương hỏi ngược: "Anh ấy nướng cái gì?"

Phùng Nhược kể lại chuyện Chu Ôn Dục từng đốt đồ của Lý Chí Văn: "Lúc đó anh ta không cho tụi tớ nói."

Phùng Nhược đến giờ vẫn nhớ rõ vẻ mặt tươi cười của Chu Ôn Dục khi đốt đồ, nhưng giọng điệu lại chẳng có chút đùa cợt nào.

Chu Ôn Dục không chỉ ngang nhiên đốt đồ, sau khi đốt xong còn đắc ý thổi một hơi tàn tro: "Cũng đừng nói với Ương Ương đấy nhé."

"Nếu không thì tụi mình sẽ cùng bị kỷ luật đó."

Nghe xong, Giản Ương cau mày hỏi: "Anh ấy biết chuyện của Lý Chí Văn?"

"... Ừm." Phùng Nhược gật đầu.

Trong nồi lẩu nước sôi sùng sục, Giản Ương ngẩn ra một lúc, trong đầu chợt hiện lên một câu nói từ rất lâu trước đó.

"Chúng ta trao đổi đi, Ương Ương đồng ý cho anh làm bạn trai, anh sẽ chăm sóc Ương Ương."

"Anh đảm bảo, từ nay sẽ không ai có thể bắt nạt Ương Ương nữa."

Chả trách.

Chả trách những ai liên quan tới cô, khiến cô xui xẻo, đều lần lượt gặp chuyện còn xui hơn.

Thì ra không phải cô gặp vận may.

Mà là sau lưng có một tên điên chẳng biết nặng nhẹ ra tay giúp.

Chu Ôn Dục tuy là con chó điên nhỏ, nhưng cũng là thần hộ mệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!