Nghỉ hè mà đến Kinh thị chơi, thật ra không phải một quyết định quá sáng suốt, khắp nơi chen chúc đông nghịt, xếp hàng dài dằng dặc.
Nghĩ đến chân cẳng bà đã không còn linh hoạt, sợ bà nội mệt, nên mỗi ngày Giản Ương chỉ đưa bà cụ đi một chỗ.
Miếng dán tủ lạnh hình đèn cung đình bán trong cửa hàng sáng tạo văn hóa ở Cố Cung tinh xảo vô cùng, bấm một cái còn có thể phát sáng. Bà cụ đưa tay lên ngắm nghía yêu thích, nhìn thấy giá thì trợn tròn mắt, nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó rồi vội vàng đặt lại chỗ cũ.
Giản Ương nhìn mà bật cười trong bụng, thừa lúc bà cụ không để ý, lén lấy xuống bỏ vào giỏ hàng.
Cô dùng đầu ngón tay mân mê chiếc đèn cung đình trong tay, cố ý đến nơi từng đến, cho dù Giản Ương có cố tránh né đến mức nào, ký ức vẫn như thuỷ triều ào tới trong đầu.
Những miếng dán tủ lạnh ở đây, cô từng có đủ cả.
Lúc đưa Chu Ôn Dục đi du lịch, chính cô cũng giống bà mình bây giờ, mê mẩn mấy thứ văn hoá sáng tạo này, đứng cả buổi vẫn chưa nỡ rời đi, nhưng liếc nhìn bảng giá rồi lại bỏ xuống.
Chu Ôn Dục đứng bên cạnh, cô sờ cái nào, anh liền ném cái đó vào giỏ mua hàng, hào phóng tiêu tiền tới bốn con số, sau đó toàn bộ được dán dày đặc trên tủ lạnh căn hộ của họ.
Về sau được Giản Ương gom lại đem về Ninh Thành, lại bị Chu Ôn Dục đóng gói mang sang tận Mỹ.
Không biết mấy thứ linh tinh này có đang bị bỏ quên ở xó nào đó trong bụi bặm không.
Giản Ương cùng bà nội nhàn nhã dạo chơi suốt bảy ngày, sau đó lại cùng bà cụ lên xe, tiễn bà cụ về quê.
Với việc cô đột ngột không chọn đi làm mà kiên quyết học tiếp cao học, bà nội tuy có chút luyến tiếc nhưng nhìn chung vẫn gật đầu ủng hộ: "Học đi con, học nhiều thì hiểu nhiều chuyện."
Giản Ương vẫn muốn tiếp tục thuê người giúp việc, với giá hai nghìn mỗi tháng, lo cho bà nội ba bữa cơm mỗi ngày, có việc gì nặng nhọc thì tới phụ thêm.
Nhưng bà nội sống chết không đồng ý: "Bây giờ bà đi lại thuận tiện rồi, tự nấu cơm có gì mà không làm được."
Để bà nội yên lòng, cô nói đây là năm vạn tệ nhà họ Đoạn trả lại cho cô.
Đoạn Nham nhìn chung là người giữ chữ tín, mỗi tháng đều chủ động chuyển cho cô hai nghìn, số tiền này dùng để chăm sóc bà cụ là vừa vặn.
Nhưng bà nội vẫn không nỡ: "Số tiền này để làm chuyện khác chẳng phải tốt hơn sao..."
"Bà cứ an tâm dưỡng bệnh đi, rảnh thì đi đánh bài tán gẫu với người ta cũng được."
"Đợi con nghỉ là con về với bà." Giản Ương vừa thu dọn hành lý vừa dặn dò.
Lúc xếp đến cùng, Giản Ương nhìn thấy chiếc thẻ đen mà Chu Ôn Dục từng đưa, được kẹp trong ví đựng thẻ.
Cô sững người.
Thứ quan trọng như thế mà cô lại quên trả lại cho anh.
Giản Ương chạy đến chi nhánh ngân hàng lớn nhất ở huyện, ra quầy dịch vụ để tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, khiến cả lãnh đạo ngân hàng phải ra mặt.
Lãnh đạo ngân hàng nói đây là thẻ hai chiều, có thể dùng ở cả hai quốc gia. Khi cô được thông báo về con số thiên văn trong đó, đầu óc Giản Ương lập tức quay cuồng.
Cô đã đoán ra số tiền trong này không sạch sẽ gì.
Vì cô nhớ lại vẻ mặt rất đáng ghét của Chu Ôn Dục khi đưa thẻ cho cô hôm đó.
Tên quỷ nhỏ này gom hết đống tiền dơ bẩn lại nhét cho cô, là muốn kéo cô cùng phạm tội sao? Mà đến giờ Chu Ôn Dục vẫn chưa hề khoá tài khoản thẻ này.
Nghĩ đến ý đồ của anh khi đưa thẻ, Giản Ương cắn răng bẻ gãy thẻ, ném thẳng vào thùng rác tái chế.
Đi chết đi.
Tháng 9 khai giảng, khi gặp lại Đường Tranh, cô ấy tỏ ra rất vui, còn ôm lấy Giản Ương một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!