Sau khi nói ra lời ấy, tảng đá đè nặng trong lòng Giản Ương cuối cùng cũng được buông xuống.
Cô nhìn thẳng vào mắt Chu Ôn Dục, bình tĩnh nói: "Buông tay đi."
Chu Ôn Dục không có phản ứng gì rõ rệt, nhưng nụ cười giả tạo quen thuộc trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất.
Giọng anh trầm xuống trở lại, nghiêng đầu quét mắt nhìn tất cả mọi người, nhàn nhạt nói: "Tôi biết các người đang bày trò gì."
"Để chỗ này lại cho tôi và Ương Ương, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút."
"Không được! Lỡ như anh làm gì Ươơng..." Thẩm Tích Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị Chu Ôn Dục ngắt lời.
Lông mày anh nhíu lại, trên mặt là vẻ cực kỳ chán ghét và lạnh lẽo.
"Tốt nhất là cô câm miệng cho tôi. Không thì sau này ngủ cũng đừng nhắm mắt lại."
"Tôi sẽ trả thù cô đấy."
Thẩm Tích Nguyệt bị dọa cho giật nảy người.
Cô ấy lập tức định chạy đi gọi bác Bùi của mình ra làm chỗ dựa. Bác Bùi là bác họ của Bùi Quan Ngọc, cũng là cấp dưới của ông ngoại cô ấy.
"Cho tôi mười lăm phút." Chu Ôn Dục nói.
Giản Ương sợ anh phát điên: "Nguyệt Nguyệt, chị và anh ta thật sự còn chút chuyện phải nói."
Cho đến khi vị lãnh đạo họ Bùi kia gật đầu: "Tích Nguyệt, chúng ta ra ngoài cửa chờ một chút."
Thẩm Tích Nguyệt vẫn chưa yên tâm, còn ra hiệu cho Giản Ương rằng nếu có chuyện gì thì cứ gọi cô ấy.
Mãi đến khi đám đông tản đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
"Đứng mãi mỏi chân." Chu Ôn Dục nắm tay cô kéo đến ghế sofa: "Ngồi xuống rồi nói."
Không rõ đây là văn phòng của lãnh đạo nào đó ở sân bay, nhưng anh lại cư xử như thể đang ở nhà mình, hoàn toàn không có chút hoang mang nào của người sắp bị điều tra.
"Biết từ bao giờ vậy?" Chu Ôn Dục dựa vào thành ghế, hỏi bâng quơ.
"Để anh đoán xem." Anh nghĩ nghĩ, "Là cái hôm em đột nhiên đánh anh phải không?"
"Đúng là Ươơng Ương nhà anh..." Anh khẽ l**m môi một cái, dường như đang hồi tưởng: "Bảo sao mấy ngày trước lại hăng thế chứ."
"Nhưng góp ý một chút nè, Ương Ương đóng vai người yêu dở tệ lắm đấy."
Anh nhìn cô chằm chằm.
Toàn bộ vẻ ngọt ngào ngoan ngoãn mà trước kia anh cố tình dựng lên đều biến mất, gương mặt vốn đã sắc nét trong khoảnh khắc trở nên sắc lạnh và thành thục, khí chất lạ lẫm khiến Giản Ương chưa từng thấy bao giờ.
Giản Ương tự biết diễn xuất không bằng anh, cau mày: "Anh nhìn ra rồi, nên cũng đang diễn với tôi à?"
"Ha ha." Chu Ôn Dục ngửa đầu, nhắm mắt lại: "Chuyện đó thì không có đâu."
"Anh và Ương Ương giống nhau, cũng không biết nên yêu người khác thế nào."
Chỉ là muốn đánh cược chút thật lòng mà thôi.
Nhưng Ương Ương nhà anh đúng là tặng anh một món quà lớn thật đấy.
Giản Ương nghe mà thấy nghẹt thở, cô hiểu rõ sự mềm yếu và nhạy cảm của bản thân, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, liền đứng dậy: "Đến nước này rồi, anh lừa tôi hai năm, tôi lừa anh một lần, xem như huề nhau. Chúng ta nên chia tay trong yên bình, sau này..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!