Chương 28: Tại sao tại sao tại sao???

Giản Ương hồi lâu không nói gì.

Từ lúc cô phát hiện ra từng tầng từng tầng cạm bẫy, biết được bản chất thật sự của Chu Ôn Dục đến nay, dù cảm thấy thất vọng, phẫn nộ, hoảng loạn, nhưng hai năm yêu đương vừa qua là thật, những điều tốt đẹp Chu Ôn Dục dành cho cô cũng là thật.

Có lẽ chính vì bị nuông chiều quen rồi nên mới sinh ra cái kiểu vô tư không biết sợ, nghĩ rằng Chu Ôn Dục cho dù thế nào cũng không thể thật sự làm điều gì quá đáng với cô được.

Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt, chỉ có lời người khác nói ra, mới khiến cô như được gõ tỉnh trong đầu.

Giản Ương nhẹ nhàng đặt ngón tay lên khuôn mặt đứa trẻ ba bốn tuổi trong bức ảnh chụp gia đình đầu tiên.

Người phụ nữ trong ảnh với đôi mắt nhìn về ống kính vô hồn trống rỗng.

So với thời thiếu nữ từng đứng trước cổng trường đại học A, rạng rỡ phong hoa, thì giờ đây bà như đóa hoa bị rút cạn dưỡng chất, đang dần héo tàn úa rũ.

Người đàn ông bên cạnh không cho phép phản bác, đặt tay lên vai bà ấy, tư thế mang theo ý chiếm hữu tuyệt đối và giam cầm.

Đứa trẻ trên đầu gối người phụ nữ chính là Chu Ôn Dục, hướng về ống kính nở nụ cười rất ngọt ngào, như thiên thần trong tranh sơn dầu.

Anh đúng thật là từ nhỏ đã luyện được nụ cười ngọt ngào lấy lòng người khác đến mức thuần thục.

Nhưng bức tường nền sang trọng phía sau lại giống như chiếc lồng son ngập đầy tử khí.

Hai người lớn không ai cười, chỉ có đứa trẻ như một cỗ máy thực thi mệnh lệnh, nở nụ cười trông có vẻ hạnh phúc.

Nhìn lâu, Giản Ương cũng cảm thấy một cảm giác đè nén như sắp bị bóp nghẹt hơi thở.

Rốt cuộc là phải lớn lên trong môi trường như thế nào, mới có thể nuôi dưỡng nên một Chu Ôn Dục như thế?

Tất cả oán hận, sợ hãi, trong khoảnh khắc này lại tụ thành chua xót và xót xa, Giản Ương hy vọng Chu Ôn Dục có thể hạnh phúc, nhưng mỗi khi đến gần anh, cô lại tiến gần hơn tới nỗi đau.

Cô nhắm mắt lại, định đợi cảm xúc cuộn trào này lắng xuống.

Nhưng dòng suy nghĩ bị giọng nói của Bùi Quan Ngọc cắt ngang.

"Tôi khuyên cô nên quay về với anh ta."

Thẩm Tích Nguyệt sửng sốt trừng mắt nhìn cậu: "Em nói gì cơ?"

Bùi Quan Ngọc thản nhiên nhấp một ngụm trà: "Công cốc thôi, chi bằng chấp nhận sự thật."

"Nhóc con, tam quan của em lệch lạc à!" Thẩm Tích Nguyệt lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cậu: "Ai mà dám ở bên một tên tiểu ác ma đã lừa mình suốt hai năm trời chứ?"

Bùi Quan Ngọc đáp: "Người thì có tốt xấu, nhưng yêu thì không phân biệt."

"Em...! Thôi bỏ đi." Thẩm Tích Nguyệt lườm, "Chị thấy sau này em cũng sẽ là một kẻ đầu óc toàn tình yêu thôi, bọn chị thì không có như vậy đâu."

Nhưng trái tim Giản Ương lại bị câu "yêu thì không phân biệt" đó đập vào nặng trĩu.

Chu Ôn Dục lừa cô là thật, khống chế cô cũng là thật.

Nhưng những điều tốt đẹp anh dành cho cô, càng là sự thật.

Còn tình yêu của Chu Ôn Dục... Giản Ương lúc giận nhất đã từng ra sức nghi ngờ và phủ nhận nó.

Nhưng tình yêu là thứ không thể giả được, từ ánh mắt, hành động, giọng điệu.

Tình yêu của Chu Ôn Dục, phần lớn cũng là thật.

"Tới giờ nghỉ trưa của tôi rồi." Bùi Quan Ngọc nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!