Nực cười.
Trong đầu Giản Ương hiện lên hai chữ này.
Một chuyện hoang đường đến thế, Chu Ôn Dục sao có thể thật sự làm được.
Dựa vào cái gì, anh lấy tư cách gì mà dám làm chuyện như vậy?
Dù nghĩ thế nhưng sống lưng Giản Ương lại khẽ run lên.
Cô nghiêng đầu, hạ giọng nói: "Anh đừng đùa kiểu vô vị đó nữa."
Chu Ôn Dục đã đè cô lên lưng ghế sofa, má anh còn đang tham lam cọ sát lên làn da trắng như tuyết của cô, thành thạo c*n m*t dịu nhẹ, đồng thời nâng mắt lên quan sát phản ứng của cô, tiếp tục thử kiểm soát và chi phối cơ thể cô.
Rồi anh bật cười: "Đừng sợ, sao anh có thể đối xử như vậy với bé cưng của anh được chứ."
Bé cưng.
Giờ phút này Giản Ương cực kỳ chứn ghét cái cách gọi ấy.
"Bé cưng."
"Há miệng ra cho anh hôn một cái nào."
"Bé cưng hôn anh dịu dàng quá, anh muốn hôn mạnh hơn chút."
Cứ như vậy, Chu Ôn Dục nhẹ nhàng phủi đi chủ đề nặng nề kia.
Anh lại như trước, làm nũng làm đỏm, tiếp tục muốn giành quyền chủ động kiểm soát cô, thỏa mãn d*c v*ng méo mó và h*m m**n chiếm hữu b*nh h**n của mình.
Giản Ương nhìn lên trần nhà hoa lệ tinh xảo, tầm mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt Chu Ôn Dục, từ sâu trong cơ thể trào lên một cơn mỏi mệt.
Giản Ương chưa từng hận ai.
Đối với cô, tình cảm chỉ có hao mòn từng chút, từ quan trọng thành không quan trọng. Đến khi tiêu hao sạch sẽ, thành hoàn toàn không quan trọng nữa, thì cô sẽ không còn đặt bất kỳ cảm xúc nào vào nữa.
Nhưng khoảnh khắc này, Giản Ương thực sự đã dâng lên một loại căm hận phức tạp đối với Chu Ôn Dục.
Hận sự thuần hóa và kiểm soát của anh dưới danh nghĩa tình yêu, khiến cô luôn rối rắm và bất an, nhưng vì quá yếu đuối, bị ràng buộc khắp nơi, không có cách nào phản kháng.
Anh thực sự chỉ muốn cô sống như một con vật cảnh bị nuôi nhốt trong căn nhà kính xinh đẹp, mãi mãi không biết gì sao?
Giản Ương lười tốn sức với anh nữa, mặc anh muốn làm gì thì làm, để anh dễ dàng tách môi cô ra.
Cảm nhận hơi thở của anh, nhiệt độ đầu lưỡi anh, từng chút một lấp đầy miệng mũi cô.
Cho đến khi Chu Ôn Dục bỗng nhiên rút lui.
Ánh mắt anh dừng lại trên má cô, lông mày ép xuống mang theo cơn bực bội không rõ nguyên do.
"Ương Ương."
"Nói yêu anh đi."
Giản Ương mỉm cười: "Em yêu anh mà."
Chu Ôn Dục im lặng một lúc, cúi đầu lại tiếp tục hôn cô.
Anh rất thích hôn, giống như việc l*m t*nh vậy, anh đều rất thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!