Chương 26: Chó không nghe lời thì không xứng được ăn cơm

Giản Ương cụp mắt, ánh nhìn sáng rõ, lặng lẽ dõi theo Chu Ôn Dục bị dây thừng trói chặt hoàn toàn, ngửa mặt không chút đề phòng mà nhắm mắt lại với cô.

Hàng mi anh ươn ướt, đầu tựa lên hõm cổ cô, dường như đầy lưu luyến và thỏa mãn.

Thật dễ lừa, như thế mà cũng tin, Giản Ương nghĩ.

Hay là... lại là một màn diễn nữa dành cho cô?

Thật thật giả giả, Giản Ương cũng không phân biệt nổi nữa rồi.

Khi ôm lấy mặt anh hôn, cô lại nếm được vị mặn chát.

Là ai đang khóc thế? Hóa ra là chính cô.

Khóc cái gì chứ?

Khóc vì tưởng mình nhận được tình yêu nhiều nhất, cuối cùng lại chỉ là một trò đùa ư?

Giản Ương cụp mắt hờ hững.

Nhìn anh đang ngạo nghễ run rẩy trước mặt cô.

Nhìn anh hơi nhíu mày, thân thể theo động tác của cô mà ngửa lên, cơ bắp cũng vì căng lên mà ửng đỏ, nhưng tất cả đều bị trói dưới dây thừng.

Chu Ôn Dục dụi dụi vào hõm cổ cô, khe khẽ r*n r*.

Giản Ương không động lòng, cố ý không để anh thoải mái.

Nghĩ đến lúc trước anh hưng phấn đến mức quên mình, huấn luyện cô, đắc ý gọi cô là "bé cưng d*m đ*ng".

Cô vỗ nhẹ vào má anh, ghé sát tai thì thầm: "Anh có biết trông anh bây giờ thế nào không?"

"Thật sự rất... d*m đ*ng."

Kẻ ác ma lấy việc chơi đùa người khác làm thú vui, khi chính anh bị chơi đùa lại thì sẽ có cảm giác gì?

Chu Ôn Dục run run lồng ngực cười.

Mở mắt ra, trong mắt là vẻ tà khí không giấu nổi, gần như tràn cả ra ngoài.

Anh rõ ràng đã bị khơi dậy toàn bộ hưng phấn, vai rộng cùng lồng ngực phập phồng, cơ bắp cũng vì sung huyết mà hồng hào.

Kèm theo là vật kia run rẩy dữ dội, ngay cả dây trói mỏng manh cũng có vẻ không còn khống chế được anh.

"Bé cưng." Ánh mắt Chu Ôn Dục dán chặt vào cô, nhếch môi đỏ lên, ác ý nói: "Hôm nay em hăng quá đó."

"Bé cưng hăng như vậy, lát nữa sẽ bị anh chơi đến hỏng mất."

Một tên khốn kiếp hết thuốc chữa.

Giản Ương cảm thấy trước đây mình đúng là mù mắt mới có thể nghĩ anh đáng thương, ngoan ngoãn, cần được dịu dàng bao dung và yêu thương.

Đến lúc như này còn có thể kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là vì anh thấy cô quá yếu.

Giản Ương mặt không biểu cảm, đạp một phát lên người anh.

Nhìn nụ cười nơi khóe môi anh tan biến, vì đau và tê dại mà nhíu chặt mày, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Chu Ôn Dục." Giản Ương bóp cằm anh, nhẹ giọng hỏi, "Nói cho em biết, bây giờ là ai đang chơi ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!