Thế giới của Giản Ương trời đất quay cuồng, cô thực sự đã bị cơn giận làm cho mất hết lý trí.
Quên mất người trước mắt này không chỉ là "bạn trai cũ" trên danh nghĩa, mà còn là một ác ma làm đủ mọi chuyện xấu xa.
Da của Chu Ôn Dục rất mịn màng, và còn thuộc tuýp cơ địa dễ để lại sẹo. Mấy dấu tay cô tát anh mấy lần trước đó, rất nhiều lần phải đến ngày hôm sau mới từ từ tan đi, anh cũng không xử lý gì cả, cứ mang theo cái dấu tay đó lượn lờ trước mặt cô. Giản Ương khi đó còn thấy đau lòng và áy náy.
Lần này mặt Chu Ôn Dục nhanh chóng đỏ bừng lên, khóe môi đỏ mọng cũng có một vệt rách nhỏ.
Anh chậm rãi đưa tay lên, dùng đầu ngón tay quệt qua khóe môi. Biểu cảm vẫn ngạc nhiên và vô hại.
Nhưng nơi đáy mắt đang rũ xuống lại nhanh chóng phủ lên một lớp âm u đáng sợ.
Là ai? Là ai lại giở trò rồi sao? Nếu không bé cưng của anh sao lại nỡ đánh anh mắng anh chứ? Anh dạo này ngoan như vậy mà.
"Bé cưng, anh đau quá." Chu Ôn Dục dùng má cọ vào tay Giản Ương, ngay lúc cô định kín đáo né ra, độ cong khóe môi anh thoáng chốc vặn vẹo.
Anh lập tức há miệng cắn lấy ngón tay đang co lại của Giản Ương, đầu lưỡi còn cố tình ph*ng đ*ng l**m: "Anh không hiểu."
Anh ngước mắt lên, là màu mắt hơi ánh xanh xinh đẹp, vô tội. Lông mày rậm, ngũ quan sâu sắc hoàn hảo, nổi bật trên gò má trắng nõn hây hây hồng, hoàn toàn là dung mạo của một thiên thần.
"Anh làm sai ở đâu à?"
Ngón tay Giản Ương bị l**m cho ướt sũng. Cô vừa nhìn là lỗ chân lông toàn thân co rụt lại, cảm thấy một trận ớn lạnh dâng lên. Đồng thời Giản Ương cũng dần bình tĩnh lại. Những lời chất vấn đã vọt lên đến cổ họng, sắp sửa thốt ra cũng bị cô nuốt ngược trở vào.
Không được kích động. Ít nhất không phải là bây giờ. Bà nội vẫn chưa phẫu thuật xong, không thể vạch mặt anh ngay được.
Giản Ương nhắm mắt lại, quay đầu về, khôi phục giọng điệu bình thường: "Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng em không tốt lắm."
Chu Ôn Dục nhìn cô chăm chăm, ánh mắt lập lòe. Giản Ương bị nhìn đến toàn thân sởn gai ốc, không chắc anh có tin hay không.
Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục tìm cớ giải thích, Chu Ôn Dục khẽ cười, dụi mặt vào lòng bàn tay cô, lại khôi phục giọng nói ngọt ngào kia: "Không cần nói xin lỗi với anh, em có thể trút giận lên anh bất cứ lúc nào."
"Ai bảo Ương Ương là bé cưng của anh chứ."
Lại là cái điệu bộ cố tình tỏ ra yếu đuối, thực chất là muốn khơi gợi lòng áy náy của cô. Giản Ương không nhịn được phải quay đầu đi. Đủ loại cảm xúc quấn lấy. Tức giận, ghê tởm, hoảng hốt, sợ hãi, mờ mịt. Còn có từng tầng nỗi bi thương tột độ cuồn cuộn dâng lên đến cổ họng.
Giản Ương lại nghĩ đến đoạn video kia. Chu Ôn Dục trong video điên cuồng máu lạnh, mất hết nhân tính, lấy việc đùa bỡn người khác làm vui. Vậy Chu Ôn Dục trước mặt đây là ai? Rốt cuộc cái nào mới là thật?
Toàn bộ quãng thời gian yêu đương hai năm nay, đều là anh diễn kịch sao? Vậy cô là gì chứ? Là món đồ chơi tầng đáy mà anh không tiếc mọi giá cũng phải chiếm hữu và thuần hóa sao? Điên cuồng lừa gạt cô đến Mỹ như vậy, là để đùa bỡn cô triệt để, để từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ kinh hãi, giãy giụa, sụp đổ rồi bỏ chạy của cô sao?
Hốc mắt Giản Ương đã khô cạn đến không thể rơi lệ, chỉ có thể mệt mỏi rũ mắt xuống. Nhưng nội tâm lại như trút một trận mưa rào, cuốn trôi thế giới của cô, không còn một ngọn cỏ.
Chu Ôn Dục vẫn ở bên cạnh hỏi cô, có phải chuyện nhà họ Đoạn làm cô buồn bã phiền lòng không. Giản Ương duy trì chiếc mặt nạ, thuận thế đổ mọi sự bất thường của mình cho nhà họ Đoạn: "Ừm."
"Bé cưng, em lúc nào cũng quá lương thiện, vì những người hay chuyện không đáng mà hao tổn bản thân." Chu Ôn Dục nói với cô như vậy.
Ánh mắt anh nhìn sang, vậy mà lại tỏ ra dịu dàng và thương tiếc như thể thật sự đang đau lòng vì cô. Giản Ương dời tầm mắt, gần như muốn bật cười thành tiếng.
Trở lại căn hộ, rất nhiều món đồ chơi nhỏ bên trong đã bị Chu Ôn Dục cho vào túi hành lý, nói là đóng gói gửi về Mỹ. Giản Ương thản nhiên lướt qua, trong lòng dâng lên một nỗi chế giễu lạnh lùng. Diễn vở kịch vô vị này, hà tất phải vậy?
Cô vừa đứng thẳng, eo đã bị một cánh tay từ phía sau ôm ngang, Chu Ôn Dục làm nũng bên tai cô, nói trên mặt đau quá.
"Bé cưng hôn anh đi, dỗ anh đi mà."
Giản Ương không biết, ở phía sau nơi cô không nhìn thấy, Chu Ôn Dục đang từng chút một phân tích, đánh giá biểu cảm vi diệu của cô.
Bé cưng của anh đúng là có chút không ổn rồi. Lại bị con tiện nhân nào phá rối sao? Trước khi về nước, có phải nên cài máy nghe lén cho cô thì thích hợp hơn không. Nhưng anh thật sự không muốn đối xử với bé cưng của mình như vậy. Thôi thì cho thêm một cơ hội nữa vậy.
"Ương Ương." Lòng bàn tay Chu Ôn Dục nâng cằm Giản Ương, xoay mặt cô lại, cười nói, "Bây giờ hôn anh một cái đi. Nếu không anh cũng sẽ tức giận đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!