Chương 24: Thế giới của Ương Ương có anh là đủ rồi

Tiếng mưa lặng lẽ dày đặc, trong màn đêm tựa như một loại nhiễu âm trắng mơ hồ, bên tai Giản Ương chỉ còn lại giọng nói của Chu Ôn Dục.

"Bé cưng, em đã không còn đủ khả năng để tự xử lý mọi chuyện nữa rồi."

"Mệt rồi thì giao hết cho anh, dựa vào anh."

"Không ai yêu em nhiều hơn anh đâu."

Bị Chu Ôn Dục ôm chặt trong lòng, nghe anh thì thầm bên tai, Giản Ương rũ hàng mi xuống, đầu óc dần trống rỗng.

Nhưng cô cảm nhận được một cơn đau âm ỉ nơi thần kinh, có một giọng nói ở nơi sâu thẳm thì thầm vang lên.

"Không đúng."

"Không đúng."

"Không đúng."

Nhưng sự mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần khiến Giản Ương không thể chống đỡ nổi.

Điều duy nhất cô có thể làm chính là để Chu Ôn Dục điều khiển lấy eo và gáy cô, bị ôm thật chặt trong lòng anh, bị anh say mê hôn hít và xâm chiếm, đến mức chỉ còn biết bám lấy anh, cảm nhận bắp thịt căng chặt, đường gân cuồn cuộn, nhịp tim dồn dập.

Mỗi một lần hôn và l**m m*t, đều như tiếng gầm nhẹ thỏa mãn sau khi dã thú săn mồi xong.

"Bé cưng, tựa vào anh đi."

"Đúng rồi, em không cần dùng sức đâu."

"Giao hết cho anh là được."

"Giao hết cho anh, đem tất cả của em cho anh đi, bé cưng." Anh nói đi nói lại.

Lông mi Giản Ương khẽ rũ, cơ thể mềm nhũn không còn bất kỳ điểm tựa nào, hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của anh.

Thôi thì cứ như vậy đi.

Cuộc đời tệ hại của cô, vận mệnh xui xẻo thế này...

Còn cần tự mình quyết định làm gì nữa?

Chu Ôn Dục đã mấy lần cố tình thăm dò giới hạn, ánh mắt Giản Ương dần trở nên tỉnh táo.

Trước khi cô kịp phản ứng theo phản xạ để đẩy anh ra, Chu Ôn Dục lại giống như đùa giỡn mà né sang một bên.

"Ương Ương." Giọng nói của anh vui vẻ đến không thể tin được, cười ngọt ngào: "Về rồi cưới nhau xong, thật ra mình có thể sinh em bé rồi."

Một câu khiến Giản Ương suýt nữa bật dậy.

Chu Ôn Dục ấn cô lại, chớp mắt vô tội: "Đùa thôi mà Ương Ương."

Anh là người cực ghét trẻ con, anh chỉ muốn hoàn toàn chiếm lấy, làm bẩn Giản Ương mà thôi.

Chỉ cần nghĩ đến việc có thể làm những chuyện đó một cách trọn vẹn, anh đã phấn khích đến phát điên.

Giản Ương không biết anh đang nghĩ gì, nhưng sống lưng lại run lên vì sợ hãi, theo bản năng khép chân lại, thúc giục anh mau kết thúc.

Cô thật sự đã kiệt sức.

Đầu óc không thể suy nghĩ, dây thần kinh như chậm lại, phát ra những cơn đau âm ỉ rồi thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!