Chương 23: Cánh bướm gãy mất

Triệu Lâm ngã bệnh, Đoạn Nham bán cả mảnh đất ở quê, còn thế chấp luôn căn nhà hiện tại đang sống.

Thế nhưng số nợ mà Đoạn Việt và Đoạn Thành gây ra, chẳng biết có phải đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước hay không, lại vừa khéo khiến hai gia đình, gồm cả Đoạn Nham và Đoạn Lan rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, dù đã vét sạch đến từng đồng thì vẫn còn thiếu một hơi cuối cùng mới đủ.

Có thể vay mượn đã vay mượn hết, nhưng hơn một trăm vạn cuối cùng, ngân hàng sau khi đánh giá rủi ro đã không phê duyệt khoản vay.

Điện thoại đòi nợ ngày càng dồn dập, chỉ cho thêm ba ngày cuối cùng.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Đoạn Nham và Triệu Lâm gần như đã bạc trắng cả tóc vì lo nghĩ.

Giản Ương không thể nào làm ngơ.

Ngày ngày chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà, ngoài việc chăm sóc bà nội, cô còn phải an ủi Triệu Lâm nằm trên giường, cả thể chất lẫn tinh thần đều rơi vào sụp đổ.

"Bà đã sớm biết rồi, kiểu gì cũng có ngày xảy ra chuyện." Bà cụ lắc đầu, vốn dĩ chẳng ưa gì Đoạn Việt, cho rằng cậu ta kiêu ngạo, lạnh nhạt: "Mẹ con người đó, đầu óc chẳng ra gì mới nuôi ra cái loại con như vậy."

Giản Ương ngồi bên giường gọt táo.

Thời gian gần đây cô cũng không ngủ nổi, mí mắt cứ giật giật, trong lòng bị bao trùm bởi một nỗi mơ hồ và bất an không sao tóm lấy được.

"Thôi, bà ấy cũng là người phụ nữ khổ mệnh thôi." Bà cụ khẽ thở dài, chậm rãi đưa tay lên, "Ương Ương, con mở ngăn kéo ra đi."

Thấy tay bà cụ chỉ về chiếc tủ cạnh giường bệnh, Giản Ương khựng lại: "Bà ơi?"

Dưới ánh mắt ra hiệu của bà cụ, Giản Ương lấy ra một bọc giấy báo nhàu nhĩ ố vàng theo năm tháng, chẳng biết đã được cất giữ bao lâu.

Cô lần lượt mở từng lớp giấy.

Bên trong giấy báo là lớp giấy bạc, tận trong cùng là một quyển sổ tiết kiệm và vài tờ tiền cổ.

Cô mở ra xem, bên trong có 93.482 tệ.

"Ương Ương, con lấy ra năm vạn..."

Giản Ương lập tức ngẩng đầu lên: "Không được!"

Thấy đến đây rồi, cô sao còn không hiểu, đây chính là chút tiền hậu sự bà cụ chuẩn bị cho mình.

Số còn lại cũng là tất cả bà cụ để lại cho cô.

Một bà cụ cả đời chỉ biết làm ruộng, không có bất kỳ nguồn thu nào khác, đã dành dụm cả đời mới được chừng đó.

"Ương Ương à, bà già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa đâu. Dù mẹ con có thế nào thì cuối cùng cũng là người thân duy nhất còn lại của con. Bà chỉ mong sau này bà không còn, vẫn có người quan tâm đến con... Dù gì nhà họ Đoạn cũng là người bản địa ở Ninh Thành, nếu sau này con gặp chuyện gì, nhìn vào cái tình này, cũng còn có người che chở cho con một chút."

Tâm tư của người già luôn giản dị và chân thành, nhưng lại cố hết sức tính toán từng khả năng cuối cùng cho cô.

Giản Ương liên tục lắc đầu.

Thế nhưng bà cụ vẫn nắm chặt tay cô, kiên quyết nói: "Nghe lời, bây giờ đi rút năm vạn, đem tới nhà họ Đoạn cho mẹ con, giúp được bao nhiêu thì giúp."

Giản Ương cụp mắt, mông lung vô định, cô nghĩ tới Triệu Lâm đang nằm trên giường chẳng còn mấy tỉnh táo.

Cô cũng lo lắng nếu Đoạn Việt thật sự xảy ra chuyện gì, một người yếu đuối như Triệu Lâm liệu có sụp đổ hoàn toàn không. Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, sống mũi cô đã cay xè, trong lòng nghẹn ứ đến khó chịu.

Đang vào tháng Năm, bầu trời âm u như sắp mưa, ra ngoài nóng hầm hập.

Giản Ương đi mua ít đồ ăn, về nhà họ Đoạn nấu cơm cho Triệu Lâm, trong túi còn cẩn thận đặt năm vạn vừa rút từ ngân hàng.

Lúc rút tiền, cô nhìn thấy chiếc thẻ đen viền vàng mà Chu Ôn Dục đưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!