Chương 22: Muốn nuốt chửng chủ nhân

Sau khi Chu Ôn Dục nói xong câu "giúp anh đưa ra lựa chọn", đại não Giản Ương hoàn toàn trống rỗng, chờ đợi phản ứng tiếp theo của anh.

Bởi vì cô phát hiện dù cho là bạn trai đã thân mật không khoảng cách gần hai năm, cô vẫn không thể nào dựa theo tư duy của người bình thường để suy đoán chuyện tiếp theo mà Chu Ôn Dục có thể sẽ làm.

Chu Ôn Dục lơ đãng lùi về sau, dường như đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

Ngăn đầu tiên của tủ bên cạnh bị mở ra.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Giản Ương, Chu Ôn Dục cầm lên một lọ thuốc.

Toàn thân Giản Ương tê rần, lập tức nhớ tới hai vỉ thuốc anh đưa cho cô lúc trưa.

Cô chưa từng uống loại thuốc cảm nào như vậy, sao có thể khiến người ta ngủ say như chết thế chứ.

"Anh muốn làm gì..."

Giản Ương bất giác lùi về sau, sống lưng áp sát vào cửa chính, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn lên: "Thuốc trưa nay anh đưa cho tôi có phải cũng có vấn đề không?"

Chu Ôn Dục cụp mắt xuống, dáng vẻ như thể bị cô làm cho tổn thương.

"Bé cưng sao có thể nghĩ anh như vậy chứ, đó chính là thuốc cảm mà, nếu không thì sao bây giờ em lại có sức nói chuyện với anh?"

Sắc mặt của anh không giống như giả tạo, kết hợp với phản ứng của cơ thể, Giản Ương vừa định thở phào một hơi, ngay sau đó Chu Ôn Dục cười dùng ngón tay ra hiệu một khoảng cách nho nhỏ: "Chẳng qua chỉ là một vài loại dược liệu nhập khẩu, thành phần an thần ở đại lục có hơi vượt tiêu chuẩn một chút xíu."

Anh vừa thong thả ung dung đi về phía cô, vừa quan sát biểu cảm thay đổi đặc sắc của Giản Ương.

Từ kinh ngạc đến né tránh, đến thất vọng xa lạ.

Nhìn cô như vậy cũng thật đáng yêu, mặc chiếc váy nhỏ anh mặc cho, khiến anh muốn phẫn nộ mà một ngụm ăn sạch.

"Chu Ôn Dục, anh đừng làm chuyện phạm pháp." Giản Ương càng sợ hãi lọ thuốc màu trắng trong tay anh hơn, khuyên giải: "Anh tuy là người Mỹ, nhưng phạm pháp ở đại lục cũng sẽ bị bắt giam."

"Đời người rất dài, anh ưu tú như vậy, sau này sẽ gặp được nhiều cô gái tốt hơn tôi, đừng vì nhất thời kích động mà lầm đường lạc lối..."

Nói đến đoạn sau, chính Giản Ương cũng cảm thấy bất lực, cho đến khi cô đột nhiên nhìn thấy Chu Ôn Dục đặt lọ thuốc bên môi mình, trực tiếp đổ vào khoang miệng, yết hầu chuyển động nuốt xuống.

Sau đó từ từ nở một nụ cười với cô.

Đôi mắt Giản Ương kinh ngạc mở to: "Sao anh lại uống? Đây là thuốc gì?!"

Tim cô đập như trống dồn, định xông tới giật lấy lọ thuốc trong tay anh.

Chu Ôn Dục chớp chớp mắt, ân cần đưa lọ cho cô.

Toàn là tiếng Anh lạ hoắc, tiếng Anh của Giản Ương chỉ ở mức có thể giao tiếp, vẫn chưa xem hiểu được danh từ y học.

"Đây rốt cuộc là gì?" Tay Giản Ương đều đang run rẩy, mồ hôi lạnh từng đợt ứa ra từ sống lưng.

Nếu như Chu Ôn Dục trong lúc kích động làm ra chuyện tổn hại cơ thể... Giản Ương đau lòng tột độ: "Điện thoại đâu? Tôi gọi 120 cho anh..."

Trong lúc Giản Ương lo lắng, Chu Ôn Dục từ đầu đến cuối đều cong mắt nhìn

Mãi cho đến khi cái hố sâu không đáy trong lòng được sự lo lắng của cô lấp đầy, anh mới cười lên tiếng: "Thuốc k*ch d*c, anh uống thuốc k*ch d*c đấy."

"Vẫn nghe chưa hiểu sao bé cưng?" Chu Ôn Dục lặp lại một lần: "Nói đơn giản thì chính là xuân dược, cần phải l*m t*nh."

Giản Ương không muốn tin, cau mày nói: "Đừng nói bậy, trên thị trường căn bản không có loại dược liệu này."

"Hàng nhập khẩu." Chu Ôn Dục chớp chớp mắt nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!