Chương 21: Có phải em chưa từng yêu anh không?

Một ngôi nhà là thứ cần được lấp đầy từng chút một, nhưng để dọn trống nó lại chỉ cần một hai ngày.

Phần lớn đồ đạc Giản Ương đã gửi hết về Ninh Thành.

Bà nội còn đang nằm viện, nhà ở huyện thì không có ai trông, là Triệu Lâm chủ động nhắn tin tới, nói rằng cứ gửi hành lý về cho bà, để tạm trong kho nhà bà giữ giúp.

Bình thường Giản Ương luôn thấu hiểu sự khổ cực và những giới hạn trong đời sống của Triệu Lâm, cố hết sức bao dung người mẹ này, mà có lẽ Triệu Lâm cũng đã quen với sự bao dung ấy.

Cho đến lần trước, khi Giản Ương nổi giận trong bệnh viện, Triệu Lâm lại tỏ ra không kịp thích ứng, những ngày sau đó bà liên tục hỏi han, quan tâm cô gấp mấy lần bình thường.

Triệu Lâm vốn dĩ là người yếu đuối, lại hay lấy lòng người khác.

Cô lùi, bà mới dám tiến, cô tiến, bà lại rụt về sau.

Cũng vì thế mà Giản Ương mới mãi chẳng thể thật sự cắt đứt hoàn toàn.

Triệu Lâm còn gửi đến rất nhiều tin nhắn, nói rằng đã dọn sẵn phòng cho cô, còn quay cả video căn phòng gửi tới.

"Con về là vừa phải đi phỏng vấn, vừa phải chăm bà, vất vả lắm. Chú Đoạn và mẹ liền dọn dẹp căn phòng này cho con trước, những thứ linh tinh mà Tiểu Việt chất đầy mẹ cũng đem bán hết rồi, giờ rộng rãi lắm..."

Căn nhà hiện tại Triệu Lâm đang ở có ba phòng ngủ và một phòng khách.

Bà và Đoạn Nham ở một phòng, Đoạn Việt một phòng, còn lại là căn phòng chứa đồ linh tinh.

Đó cũng chính là nơi Giản Ương từng tạm tá túc trong những năm học cấp ba và đại học.

Phòng chỉ có một chiếc giường cũ rộng một mét hai, một cái bàn học cũ, phần còn lại toàn là đống đồ hỗn tạp, đến đi lại cũng khó khăn.

Bao nhiêu năm qua chưa từng dọn dẹp, đến khi Giản Ương sắp đi làm, chuẩn bị tự lập, không còn quá cần đến nữa, thì bỗng nhiên lại nhớ ra mà dọn.

Toàn làm những chuyện vô nghĩa.

Giản Ương chỉ nhắn lại một câu "Không cần đâu", nói rằng cô đã thuê môi giới trên app, căn hộ ở ngay gần chỗ làm, về đến nơi là có thể xem nhà liền.

Tiền thuê ở Ninh Thành rẻ hơn ở Kinh Thị không biết bao nhiêu lần, chuỗi ngày u sầu mấy hôm nay cuối cùng cũng giãn ra được đôi chút.

Quả nhiên ở thành phố nhỏ, áp lực sống cũng nhỏ hơn nhiều.

Vé máy bay đặt vào buổi chiều.

Buổi sáng, sau khi thu dọn ga trải giường, gửi đi kiện chăn cuối cùng, Giản Ương ngồi trên ghế sofa, chờ Chu Ôn Dục đến đón cô đi ăn trưa.

Trên bàn vẫn còn hai chiếc thẻ. Một chiếc là của Giản Ương, cô đã dành dụm lâu ngày, bên trong chưa đến mười vạn tệ, thẻ này là cô đưa cho Chu Ôn Dục, và anh đã cầm đi.

Còn chiếc kia là một thẻ đen không rõ nguồn gốc, anh như thể không nhìn thấy hoặc đã quên, vẫn để nguyên ở đó.

Giản Ương bất đắc dĩ lại cất vào ví, định lát nữa sẽ trả lại cho anh.

Thực ra cô cũng chẳng có khẩu vị gì, cảm lạnh chưa khỏi, lại còn sốt nhẹ, đầu ong ong.

Nhưng cứ nghĩ đến việc đây sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau, cũng là bữa cơm cuối cùng, cô lại không nỡ.

Chuông cửa vang lên.

Hôm nay Chu Ôn Dục lại tỏ ra rất có lễ độ, không trực tiếp vào mà đứng ngoài đợi.

Giản Ương ra mở cửa, anh liền giúp cô cầm lấy chiếc vali nhỏ trong tay.

Trước khi đóng cửa, Giản Ương quay đầu lại nhìn thêm lần nữa căn nhà mà mình đã sống gần hai năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!