Chương 20: Hình phạt dành cho chủ nhân mắc lỗi

Giản Ương được Chu Ôn Dục nắm tay kéo lên xe.

Anh đưa qua cho cô một chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là canh tuyết nhĩ táo đỏ mật ong đã được nấu sẵn, tỏa ra hơi nóng cùng hương ngọt dịu.

"Bé cưng, em sắp tới kỳ rồi, cái này anh nấu riêng cho em đấy."

Khi nói dối, Chu Ôn Dục đến cả mắt cũng không chớp.

Mười lăm phút trước, thang máy trong biệt thự lại từ tầng dưới đi lên.

Sophie nhìn ông chủ tính khí thất thường này từ gara trở về, nhận lệnh phải nhanh chóng nấu xong canh và chuẩn bị bông băng.

Anh thay bộ quần áo dính mùi máu, rửa sạch khuôn mặt dính vết đỏ. Khi bước xuống lại, ngoài băng gạc trên tay thì không còn nhìn ra chút dấu vết khác nào.

Sau đó anh vừa huýt sáo vừa nghênh ngang rời đi.

Canh ấm ngọt chảy vào dạ dày, cơ thể Giản Ương cũng ấm lên, chiếc bụng trống rỗng dần dịu lại.

Đôi mắt cô dần trở nên tỉnh táo, có thể nghe rõ lời Chu Ôn Dục nói.

"Anh đoán hôm nay em sẽ tới nhưng không dám đi đón." Giọng anh trầm thấp, khẽ buông xuống: "Sợ rằng Ương Ương không muốn nhìn thấy anh nữa."

"Nhưng đột nhiên trời đổ mưa lớn, anh thật sự rất lo cho em." Anh lại tiến đến gần, dùng khăn lông dịu dàng lau má cho cô.

Lần thứ hai Giản Ương chú ý đến lớp băng gạc quấn trên bàn tay phải của anh, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tay anh... sao vậy?"

Chu Ôn Dục chớp mắt khẽ nói: "Bị bỏng lúc nấu canh thôi."

"... Nơi anh đang ở, vẫn chưa quen lắm."

Giản Ương nhìn anh, trong lòng dâng lên một trận xót xa, sống mũi nóng lên, suýt chút nữa không kìm được mà muốn ôm lấy anh, cô phải bấm mạnh vào lòng bàn tay mới nhịn được.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ương Ương có thể nói với anh không?" Chu Ôn Dục tiếp tục lau tóc cho cô, giọng nói khẽ khàng:1 "Nhìn em thế này, anh chẳng yên tâm mà đi được."

Giản Ương khẽ mấp máy môi.

Trong lòng cô là từng đợt mơ hồ và bất an dâng trào.

Sự cố trong ca phẫu thuật của bà khiến cô mất phương hướng hoàn toàn, dường như cô đã không còn đủ năng lực để giải quyết mọi việc nữa.

Cô ngẩn người không động đậy, hơi thở của Chu Ôn Dục kề sát bên, giọng anh dịu dàng mà thương tiếc, mật ngọt như thứ có thể khiến người ta trầm mê.

"Anh nguyện chăm sóc Ương Ương, che gió chắn mưa cả đời này cho em, cho anh cơ hội đó được không?"

"Ương Ương."

"Bé cưng."

"Em thật sự nỡ rời xa anh sao?"

Bên ngoài mưa lớn dội xuống, rơi trên cửa kính xe, đập "rào rào" vang dội. Sương mù dày đặc, nhìn ra ngoài chẳng thấy gì, như khung cảnh tận thế.

Năm nay mưa quả thực quá nhiều.

Giản Ương dựa người ra ghế, cả người vô lực.

Cô thật sự không thể một mình gánh nổi quá nhiều khó khăn như thế.

"Bà em..." Cuối cùng cô nghẹn ngào, ngắt quãng kể lại toàn bộ sự việc: "Em cũng không biết sao bác sĩ Tôn lại đột nhiên không còn lịch nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!