Chương 2: Tức giận đến phát điên

Ba tiếng bảy phút, chính xác đến từng phút.

Chu Ôn Dục cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi quá mức so đo, những tiểu tiết trong tình yêu đều muốn tính toán với cô thật rành mạch.

Chỉ cần hơi cảm giác được Giản Ương có chút qua loa, anh sẽ mở to đôi mắt mang sắc lam nhạt ấy, nhìn thẳng cô, phát ra những câu chất vấn như l*t tr*n linh hồn.

Hơn một năm trước, khi hai người hôn nhau lần đầu, anh hôn quá sâu khiên môi Giản Ương đau rát mấy ngày liền, hôm sau cô cố tình lạnh nhạt không trả lời tin nhắn.

Chu Ôn Dục bỗng gửi một câu:[Bé cưng, em muốn vứt bỏ anh đúng không.]

Rõ ràng Chu Ôn Dục học tiếng Trung từ tiểu học, phát âm cực chuẩn, vậy mà thỉnh thoảng vẫn dùng sai từ kiểu rõ ràng như thế, khiến mức độ câu nói càng trở nên trầm trọng.

Giản Ương không trả lời tin nhắn đó, mấy cuộc điện thoại giữa chừng cũng không nghe.

Đột nhiên anh lại gửi tới một chuỗi dày đặc:

[Có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không có phải không...]

Một câu lặp đi lặp lại vô số lần, nhìn vào thật sự khiến người ta rợn người.

Ngày hôm đó, Giản Ương liền nghiêm túc chỉnh lại cho Chu Ôn Dục nghĩa của từ "vứt bỏ", nghiêm khắc yêu cầu anh sau này không được tùy tiện dùng từ như thế, cũng không được gửi tin nhắn lặp đi lặp lại khi không đúng lúc.

Trong lúc cô "giáo dục", Chu Ôn Dục chỉ yên lặng dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn cô.

Vừa nói "anh biết rồi", lại lập tức hỏi tiếp: "Vậy Ương Ương thật sự muốn vứt bỏ anh sao?"

Giản Ương hoàn toàn đầu hàng.

Dưới sự "cầu xin" của Chu Ôn Dục, cô phải lặp lại vô số lần câu "Không phải".

Sau đó mới giật mình nhận ra Chu Ôn Dục gửi bao nhiêu lần, thì anh bắt cô phải nói lại "không phải" bấy nhiêu lần.

May là Chu Ôn Dục sửa rất nhanh, về sau trừ một vài trường hợp đặc biệt, anh chưa từng gửi tin nhắn trùng lặp như thế nữa.

Biết sai biết sửa thì vẫn là một người bạn trai tốt, Giản Ương cũng bao dung mà xem những hành động quá khích đôi khi của anh như là phản ứng bất an, bồn chồn của một con thú sau khi di cư.

Dù sao Chu Ôn Dục chỉ là một chàng trai mười chín tuổi vừa đến Trung Quốc, nơi đất khách chẳng có người thân nào.

Vì thế vào giờ phút này, với "ba tiếng bảy phút" đến muộn ấy, Giản Ương thấy thật khó xử.

Cô phải dỗ Chu Ôn Dục, mà lại không thể để anh phát hiện ra mình đang dỗ theo kiểu qua loa.

May mắn thay, có người giúp cô giải quyết khó khăn này.

Đúng khi cô còn đang nghĩ xem nên nói gì, Thẩm Tích Nguyệt từ phía sau đưa ra một chai nước điện giải: "Anh Chu uống nước không ạ?"

Mấy người trong câu lạc bộ tennis đều nhìn qua xem kịch, ai cũng biết Thẩm Tích Nguyệt rất yêu thích tennis, là fan only của Chu Ôn Dục, cũng giống như "fan sự nghiệp" trong giới giải trí.

Tay Thẩm Tích Nguyệt lơ lửng giữa không trung, đợi rất lâu, gần như sắp rơi vào tình thế ngượng ngùng, Chu Ôn Dục mới đứng dậy nhưng không nhận lấy.

Anh tiện tay lấy luôn chiếc bình nước hình gấu bơ trong balo Giản Ương, bên trong vẫn còn nước ấm cô rót ở sân bay buổi sáng.

Giản Ương chưa kịp ngăn lại, Chu Ôn Dục đã ngậm lấy ống hút, cô thậm chí còn thấy đầu lưỡi anh chậm rãi trượt dọc theo thành ống.

Anh hờ hững liếc sang Thẩm Tích Nguyệt: "Tại sao cô lại ngồi chỗ của bạn gái tôi?"

Thẩm Tích Nguyệt khựng lại: "Ghế của em bị đổ nước, em thấy chỗ này vẫn trống, lại gần sân hơn..."

Chu Ôn Dục nghiêng đầu, giọng nói nghe có vẻ rất lịch sự: "Đây là chỗ tôi để dành cho bạn gái, cô có thể đừng ngồi chỗ của cô ấy được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!