Mấy trận mưa xuân đổ xuống, nhiệt độ dần ấm lên.
Sắp đến lúc quay về Ninh Thành, nhưng trong tay Giản Ương vẫn còn rất nhiều việc chưa xử lý xong.
Đồ đạc trong căn hộ quá nhiều, chỉ riêng quần áo và phụ kiện mà Chu Ôn Dục mua cho cô đã chất đầy hai phòng quần áo, còn xếp thêm mười mấy hộp đựng đồ, để cả vào phòng ngủ phụ.
Giản Ương từ từ thu dọn, nhưng tiến độ vô cùng chậm chạp.
Không giống lần dọn ký túc xá, có thể bỏ đi rất nhiều đồ linh tinh, ở đây, ngay cả những thứ nhỏ nhặt vụn vặt vô dụng như miếng ghép bị mất một mảnh, tranh sơn dầu số mới vẽ được một nửa, thậm chí là chú gấu bông bị Chu Ôn Dục bẻ gãy một chân, Giản Ương do dự thật lâu vẫn không đành lòng vứt đi.
Rất nhiều thứ đều là do Chu Ôn Dục làm hỏng.
Anh vừa đến không bao lâu, máy giặt, ổ cắm, đèn điện lần lượt hỏng hết.
Đêm đèn bị hỏng, Giản Ương mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng không nhịn được nữa, nghiêm mặt giáo huấn anh một trận.
Trên đời sao lại có kiểu người đi đến đâu là gây họa đến đó thế hả?
Chu Ôn Dục còn tỏ vẻ vô tội, nhíu mày dùng giọng ngạc nhiên nói: "Anh thực sự không đụng vào chúng."
"Là mấy thứ đồ cũ kỹ này cố ý chờ anh, cố tình hãm hại anh."
Giản Ương tức đến bật cười: "Chúng mười năm không hỏng, anh đụng vào liền hỏng, chúng hại anh cái gì? Hại anh mất mạng chắc?"
Chu Ôn Dục trừng lớn mắt, nhìn cũng rất tức giận, hừ hừ nằm ngửa ra sau: "Thật đấy mà... Á!"
Chỉ trong nháy mắt.
Một chân giường phòng ngủ phụ gãy rụng, cả cái giường to lớn cùng người ngã nhào xuống đất.
"Rầm" một tiếng vang dội.
Trọng lượng của Chu Ôn Dục đập xuống đất khiến mặt sàn như rung lên ba lần.
Tầng dưới lấy cây phơi đồ gõ trần nhà, chửi ầm lên: "Làm cái trò gì đấy hả!"
"......"
Trong phòng chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn pin của Giản Ương.
Cô rọi lại, thấy Chu Ôn Dục ngã chỏng vó trên mặt đất, sắc mặt vẫn như đang mộng du.
Bị cô rọi vào mắt, anh lập tức phản ứng lại, nũng nịu nói: "Bé cưng, không tới ôm anh à?"
"Phì." Giản Ương thật sự không nhịn được, quay đầu cười đến run rẩy cả vai.
Nhưng cô vẫn bước tới, chỉ là sao mà cô ôm nổi Chu Ôn Dục được chứ.
Vừa lại gần liền bị ôm eo kéo vào lòng hôn lấy hôn để, muốn trốn cũng trốn không nổi.
"Đám đồ vật này đều bắt nạt anh." Anh giận dữ nói.
"Hôn anh một cái đi, bé cưng."
Giản Ương chống đỡ không nổi nữa, dần dần không còn động đậy, để mặc anh hôn loạn khắp mặt.
"Giường của anh hỏng rồi." Trong bóng tối, cơ thể Chu Ôn Dục nóng ran, ánh xanh trong mắt cũng chớp động.
Giản Ương cảm giác được nguy hiểm, muốn lui lại nhưng đã quá muộn, cô bị giữ chặt, dán sát lên người anh, môi bị nhẹ nhàng cắn lấy: "Muốn Ương Ương thu nhận anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!