Chương 17: Ương Ương không cần tôi nữa rồi

"Không sao đâu." Chu Ôn Dục không hề ngừng lại dù chỉ một giây, tiếp tục thân mật dụi nhẹ vào má cô, "Nếu Ương Ương vẫn chưa sẵn sàng thì có thể đợi thêm chút nữa."

Giản Ương rũ mi mắt xuống: "Xin lỗi."

"Phỏng vấn trực tiếp rất nhanh và đơn giản thôi, em đừng lo quá." Chu Ôn Dục dịu dàng: "Anh đã viết một bản thuyết minh rất chi tiết, không được thì anh lại gọi thêm vài cuộc cho đại sứ quán."

Giản Ương nghiêng đầu sang bên, cố gắng giữ bình tĩnh: "Em nghiêm túc đấy, em không thể đi Mỹ cùng anh được..."

"Bé cưng." Giọng Chu Ôn Dục càng lúc càng gấp, âm lượng cũng lớn dần lêl: "Anh hiểu là bây giờ nhà em đang bận, có lẽ không có thời gian đi với anh, nhưng chỉ cần vài ngày thôi, lấy giấy chứng nhận xong là chúng ta có thể..."

Giản Ương thật sự không dám nghe tiếp, vội cắt ngang: "Chu Ôn Dục, anh có thể nghe em nói nghiêm túc một lần được không?"

"Em nói là, chúng ta chia..."

"Shut up!"

Chu Ôn Dục đột nhiên bật ra tiếng Anh, giọng khàn khàn mang chút sạn, hoàn toàn khác hẳn với âm điệu mà Giản Ương quen thuộc, khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

Mi mắt Giản Ương giật nhẹ một cái.

Nhưng giây sau, Chu Ôn Dục lại dịu nét mặt, giọng cũng quay về như thường ngày: "Xin lỗi bé cưng, anh lỡ nổi nóng rồi."

"Anh chỉ là hơi mất kiểm soát, em đừng giận anh nhé."

"Không sao đâu." Giản Ương lắc đầu, ngữ điệu càng thêm bình tĩnh và nhẹ nhàng, "Anh nghe em nói được không?"

Chu Ôn Dục ngồi đối diện cô.

Đôi mắt ấy bình lặng nhìn cô, ánh xanh thẳm trong mắt lâu lâu chớp sáng như ngọn lửa lam âm ỉ lay động.

Cảm xúc dường như đã dịu lại.

Giản Ương hơi yên tâm, gom hết những điều mình đã suy nghĩ rất lâu, một mạch nói rõ ràng với anh.

Bao gồm việc họ khác quốc tịch, khác trường, khác ngành, tương lai cũng không thể đồng hành, yêu xa còn chẳng có hy vọng, huống hồ là yêu xa xuyên quốc gia.

Giản Ương còn nói cô không muốn vì mình mà anh phải hy sinh tương lai.

"Em đã quyết định sẽ thi vào một trường cấp ba ở quê làm giáo viên." Cô nói: "Đó là công việc ổn định và không tệ, ít nhất trong vài năm tới, em sẽ ở lại Ninh Thành, ở bên cạnh bà nội."

"Anh tốt nghiệp Stanford, năng lực xuất sắc, là người giỏi nhất mà em từng gặp. Chỉ cần sửa lại chút tính cách bốc đồng, khiêm tốn và thân thiện hơn, đừng dễ dàng đắc tội với người khác, tương lai nhất định sẽ thuận lợi."

"À còn nữa." Giản Ương vừa nói vừa lấy từ túi ra hai chiếc thẻ, đẩy cả sang trước mặt anh, "Anh cũng nên tiết chế trong chuyện tiêu tiền."

Một thẻ là tấm thẻ đen không rõ tên tối qua anh đưa cho cô.

Thẻ còn lại là khoản tiền cô đã giúp anh tiết kiệm trong hai năm qua, cộng dồn lại gần mười vạn.

"Đây là phần tiền anh đưa dư. Anh tiêu xài phung phí, em vẫn luôn lo lắng anh sẽ lại lâm vào cảnh trắng tay ngoài đường," Nói đến đây, Giản Ương khẽ cười, giọng có chút chua xót.

"Cho nên hai năm nay em vẫn luôn âm thầm giúp anh để dành. Nhưng anh rất giỏi, rất biết kiếm tiền, chưa từng cần dùng đến số tiền này."

"Có lẽ bây giờ anh cũng không cần, nhưng em vẫn muốn đưa cho anh." Giản Ương nghiêm túc nói: "Khi thuận buồm xuôi gió thì không cần dùng, nhưng đời người rất dài, nếu một ngày lại rơi vào khó khăn như trước thì số tiền này có thể làm phao cứu sinh."

Từng câu từng chữ, từ lúc nảy sinh ý định chia tay đến giờ, Giản Ương đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần. Đến khi thật sự nói ra, nỗi không nỡ trong lòng dần hóa thành buông bỏ.

Xét cho cùng thì quỹ đạo cuộc đời của họ nếu không phải vì sai lầm năm đó khiến họ vô tình gặp nhau ở Kinh thị, thì sẽ chẳng có bất kỳ giao điểm nào.

Không biết cô đã nói bao lâu, Chu Ôn Dục ngồi đối diện cũng im lặng nhìn cô bấy lâu, khóe môi vẫn cong cong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!