Chương 16: Chúng ta chia tay đi

Trời đã sẩm tối, chỉ còn vài tia ráng chiều len qua ô cửa sổ.

Giản Ương cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi giường bệnh.

Hơi thở của bà cụ rất nhẹ, bác sĩ nói tạm thời sẽ không tỉnh lại, nhưng chỉ khi ngồi ở đây lắng nghe nhịp thở ấy, cô mới có thể xoa dịu phần nào nỗi bất an trong lòng.

May mắn là lượng xuất huyết không lớn, phẫu thuật kịp thời, đã loại bỏ máu tụ, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì vẫn phải đợi đến khi tỉnh lại mới rõ, có khả năng sẽ để lại di chứng nhất định.

"Cạch."

Cánh cửa bị đẩy nhẹ, người đến cũng hành động rất khẽ, do dự đứng bên cửa một lúc lâu mới lên tiếng: "Ương Ương, con đi tới đi lui cũng mệt rồi, để mẹ trông cho, con về nghỉ ngơi chút đi."

Giản Ương không lên tiếng, chỉ hơi nâng mí mắt.

Bị ánh mắt cô nhìn, Triệu Lâm cụp đầu xuống, trông như thể vừa làm điều gì sai, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Toàn bộ sự việc này kỳ thực không hoàn toàn là lỗi của bà, Giản Ương hiểu rõ trong lòng, chẳng qua là Triệu Lâm sợ cô sẽ giận Đoạn Việt.

"Mẹ về đi."

Triệu Lâm vẫn muốn bù đắp: "Không, để mẹ trông. Con về nhà nghỉ ngơi chút đi."

Giản Ương lắc đầu: "Mẹ ở đây con không yên tâm."

Triệu Lâm thở dài: "Là lỗi của mẹ, là mẹ không chăm sóc tốt cho bà."

Giản Ương không đáp.

Sắc mặt Triệu Lâm tái đi, nước mắt lưng tròng: "Ương Ương... con đang trách mẹ sao?"

"Là mẹ đã làm sai gì để con trách mẹ?" Giản Ương bình thản hỏi.

Triệu Lâm há miệng nhưng không nói thành lời.

Giản Ương nói tiếp: "Hay là mẹ đang muốn thay ai đó xin lỗi con? Là Đoạn Việt sao?"

"Hôm qua con đã nói rõ với nó là đừng kể gì với gia đình, nó làm thế nào?"

Môi Triệu Lâm run lên: "Không, những lời đó không phải do Tiểu Việt nói, em con chỉ là lo cho con..."

Khối u trong lồng ngực Giản Ương cuối cùng cũng chạm đến ngưỡng chịu đựng, bị câu này chọc thủng hoàn toàn.

Cô đột ngột đứng dậy, lần đầu tiên nâng cao giọng quát thẳng vào Triệu Lâm: "Nó lo cho con cái gì? Nó là người quan tâm con sao?!"

"Nó và Đoạn Lan đã đạt được thỏa thuận gì, mà vừa mới đưa tin xong, Đoạn Lan đã tìm đến bà con?"

Triệu Lâm không đồng tình nhìn cô: "Ương Ương, sao con có thể nói em con như vậy..."

"Nó chỉ là con trai mẹ." Giản Ương cắt lời.

Không khí lập tức chìm vào băng giá.

Triệu Lâm vẫn chưa chịu rời đi, sốt ruột ngồi xuống bên cạnh cô con gái lúc này trông có phần xa lạ: "Vậy con với chàng trai kia..."

"Bọn con ở bên nhau gần hai năm rồi."

Giọng Triệu Lâm run run: "Nhưng chẳng phải cậu ta sắp về nước sao..."

"Vậy nên bọn con sẽ chia tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!