Trận mưa xuân âm u, dịu dàng ấy, cứ ngắt quãng mãi cho đến tháng Tư.
Đúng vào tiết trời tháng Tư nhân gian, thời tiết không lạnh không nóng, vừa hay là mức nhiệt Giản Ương thích nhất.
Giản Ương cũng sinh vào khoảng thời gian này, bà nội nói đó là mùa hoa núi nở rộ rực rỡ.
Mà thứ Bảy tuần này chính là sinh nhật của cô.
Giản Ương thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Chu Ôn Dục thì đã bắt đầu đếm ngược bên tai cô từ một tuần trước.
"Bảy ngày nữa, sinh nhật vui vẻ nhé Ương Ương."
"Sáu ngày nữa, sinh nhật vui vẻ nhé Ương Ương."
"Năm ngày nữa..."
"Dừng dừng dừng." Giản Ương không nhịn được bật cười, đưa tay bịt miệng anh lại: "Được rồi được rồi, chỉ là một ngày rất bình thường thôi mà."
Chu Ôn Dục không đồng ý, cắn nhẹ ngón tay cô: "Một năm chỉ có một lần, là ngày quan trọng nhất của anh và Ương Ương. Không cho nói nó là bình thường."
Hốc mắt Giản Ương hơi cay, nhưng trong lòng lại tràn đầy đến mức sắp tràn ra.
Sinh nhật từ nhỏ đến lớn của cô đều rất đơn giản, bà nội sẽ làm thêm vài món cô thích ăn.
Lên cấp ba ra thành phố học, Triệu Lâm cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng vì cô và Đoạn Việt sinh gần ngày nhau, mà Đoạn Việt lại sớm hơn hai ngày, nên Triệu Lâm gộp chung lại làm một.
Triệu Lâm còn từng giải thích với cô rằng nếu sinh nhật cô sớm hơn vài ngày, Đoạn Việt cũng sẽ cùng cô tổ chức, Giản Ương lựa chọn không nghi ngờ lời của Triệu Lâm.
Dù cho vốn dĩ chẳng có "nếu như" nào cả.
Nhưng từ khi ở bên Chu Ôn Dục, cái ngày vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt với Giản Ương lại bất ngờ trở thành một chuyện vô cùng quan trọng trong mắt người khác.
Năm ngoái vào thời điểm này, Giản Ương còn tưởng Chu Ôn Dục không biết, vì cô chưa từng cố ý nhắc đến, nhưng một tuần trước sinh nhật, mỗi sáng thức dậy cô đều nhận được một đóa hồng cắm trong bình thủy tinh trên bàn ăn.
Trên đó còn ghim kèm một tấm thiệp nhỏ, đếm ngược chúc sinh nhật vui vẻ.
Đến đúng ngày 9 tháng 4, Chu Ôn Dục tặng cô một tủ đầy ắp quần áo, mỗi bộ đều được phối sẵn, khiến Giản Ương kinh ngạc trước sự "thăng cấp" trong gu thẩm mỹ của anh.
Yêu nhau rồi, Chu Ôn Dục cũng từng thử mua quần áo cho cô.
Nhưng mấy lần đặt hàng, toàn là những chiếc váy công chúa hoa lệ mà vô dụng chẳng thể mặc ra ngoài.
Sau này Giản Ương nhiều lần nhấn mạnh rằng phong cách ăn mặc phải đơn giản thường ngày, Chu Ôn Dục nghe rất nghiêm túc, gật đầu lia lịa.
Lần này lại có một bước ngoặt mang tính chất "đột phá".
Không có cô gái nào không thích quần áo đẹp, hôm ấy Giản Ương bị anh đè xuống thay từng bộ, bộ nào cũng vừa vặn và đẹp đến kinh ngạc.
Chu Ôn Dục cuối cùng nửa quỳ trên mặt đất, mắt sáng rực mê mẩn ngắm nhìn cô: "Bé con xinh đẹp."
Anh chui vào bên trong váy cô, bắt đầu hôn dọc lên trên, hơi thở phả lên theo từng đường cong.
Chủ nhân xinh đẹp được anh nuôi dưỡng, đương nhiên phải do chính tay anh bóc quà.
Sau hôm ấy, Giản Ương còn hỏi anh làm sao phối được nhiều bộ đẹp như thế, Chu Ôn Dục đắc ý đưa điện thoại cho cô xem.
Trong đó là hàng loạt trò chơi thay đồ dành cho con gái mà anh đã tải về.
Thậm chí anh còn dùng ảnh đại diện nữ để trà trộn vào vài group mặc đẹp, gọi mấy blogger thời trang là "chị em", hỏi cách phối đồ cho từng brand.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!