Chương 14: Em yêu anh nhất

Sau khi tạm biệt Thẩm Tích Nguyệt, Giản Ương nặng trĩu tâm sự ngồi trên băng ghế dài trước thư viện.

Trong lúc chờ Chu Ôn Dục đến đón, cô nhờ Triệu Lâm đang ở bệnh viện mở video, gọi điện nói chuyện với bà nội.

Bà cụ vốn dĩ còn khá minh mẫn trước khi cô rời đi vào kỳ nghỉ đông, mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, giờ lại nằm gầy gò trên giường bệnh.

Giản Ương cố nặn ra một nụ cười: "Bác sĩ nói rồi, sức khỏe của bà vẫn còn tốt mà, chỉ cần ăn ngon ngủ ngon là sẽ mau hồi phục thôi."

Bà cụ cũng mỉm cười gật đầu hứa hẹn, còn không quên dặn dò cô phải chăm chỉ ôn tập, đừng để phân tâm, rồi lại nhắc đến chuyện cũ rích: "Đợi khi nào Ương Ương nhà ta có công việc ổn định rồi, thì cuộc sống cũng yên ổn theo đó mà lên thôi..."

Giọng bà vẫn là giọng quê, lời nói thật mộc mạc, Giản Ương chớp mắt thật mạnh, cố gắng kìm nước mắt, khẽ gật đầu.

"Sau khi công việc ổn định rồi, Ương Ương phải nhìn cho kỹ, tìm một cậu con trai tốt tính mà chăm sóc con..."

Giản Ương vội ngắt lời: "Không nghe không nghe, con chẳng biết nhìn đâu, con phải đợi bà chọn giúp con mới được."

Khóe mắt bà cụ hơi đỏ lên.

Nói thêm vài câu, bác sĩ đến kiểm tra phòng.

Nhân lúc bác sĩ kiểm tra xong, Giản Ương nhờ Triệu Lâm đưa điện thoại cho bác sĩ, hỏi kỹ về phác đồ điều trị. Câu trả lời vẫn như dao cứa: ca phẫu thuật chỉ có năm phần trăm khả năng thành công, mà nếu thất bại thì sẽ tử vong ngay lập tức.

"Cao nhất cũng chỉ có năm phần trăm thôi sao..." Giản Ương nghẹn giọng, nước mắt lã chã rơi.

Bác sĩ cũng thở dài: "Dù sao cũng là vùng quê nhỏ, dám làm loại phẫu thuật này chẳng có mấy người."

Giản Ương khàn giọng hỏi: "Nếu chuyển lên bệnh viện lớn thì có được không ạ?"

Bác sĩ trầm mặc giây lát, rồi nói rõ chi phí cần để chuyển viện: "Nếu gia đình đủ điều kiện thì có thể thử, nhưng bệnh viện hạng nhất cũng chỉ có thể nâng tỷ lệ lên chút thôi, chứ không thể đảm bảo chữa khỏi."

Giản Ương im lặng thật lâu.

"Dạo này nên dành thời gian ở bên cụ nhiều hơn." Thấy cô gái nhỏ trong điện thoại mắt đỏ hoe, bác sĩ cũng mềm lòng an ủi: "Nhưng chuyện này cũng tùy người mà, năm kia có một ông cụ còn nặng hơn cả bà cháu, bây giờ vẫn khỏe mạnh, hôm trước còn được cháu đẩy ra sân phơi nắng đấy..."

Giản Ương gắng gượng trấn tĩnh, khẽ nói cảm ơn, bác sĩ gật đầu, đưa lại điện thoại cho Triệu Lâm.

Ngay khi bác sĩ vừa rời đi, nước mắt Giản Ương liền rơi xuống như chuỗi hạt đứt, nghẹn ngào nói muốn về ngay để gặp bà.

Triệu Lâm đau lòng khuyên nhủ: "Ương Ương, đừng vội. Nghe lời bà con, trước hết tập trung chuẩn bị phỏng vấn và tốt nghiệp. Ở đây có mẹ và dì trông nom, con phải giữ tinh thần tốt, đừng lo nghĩ nhiều."

Từ Triệu Lâm, Giản Ương cảm nhận được sự ấm áp và cảm giác được dựa vào đã lâu rồi cô không có.

Từ sau khi mẹ tái hôn, phần lớn tâm tư của bà đều đặt vào gia đình mới.

Giản Ương hít mũi một cái, lau khô nước mắt, nhìn mẹ với ánh mắt lưu luyến, ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn mẹ."

Khi cuộc gọi kết thúc, tin nhắn của Chu Ôn Dục vừa khéo gửi đến, nói anh đã đến cổng trường.

Giản Ương không muốn mang theo tâm trạng tồi tệ này cho người khác, hơn nữa cô chưa từng kể với Chu Ôn Dục chuyện trong nhà, nên cẩn thận chỉnh lại khuôn mặt, xóa đi vệt nước mắt rồi mới nhắn lại cho anh.

Thời gian đã bước sang cuối tháng Ba, mùa xuân đến rồi, hàng cây ven đường bắt đầu đâm chồi, gió xuân mơn man, lối đi rợp bóng cây, tiếng chim hót trong trẻo vang lên trên đầu.

Vạn vật sinh sôi, phong cảnh tươi đẹp đến vậy, tại sao lòng cô lại chất đầy phiền muộn thế này?

Giản Ương bất an nhìn ra ngoài cửa kính xe, nên không nhận ra sự khác lạ nơi Chu Ôn Dục, hôm nay anh cũng trầm mặc hơn mọi khi.

Mãi đến khi về nhà, lúc chỉ còn lại hai người trong không gian kín, Chu Ôn Dục mới ôm lấy cô, nhẹ nhàng v**t v* gò má: "Ương Ương, em không vui."

Giản Ương biết rất khó giấu được anh, liền dụi đầu vào ngực anh: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện trong nhà thôi, sẽ sớm ổn cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!