Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với Giản Ương.
Một mê cung được xây bằng vàng và h*m m**n, bên ngoài rực rỡ xa hoa, bên trong lại mục nát đến đáng sợ. Tầng lớp trên thống trị và thu hoạch tầng dưới, còn tham lam thưởng thức cả những khổ đau mà họ giãy giụa tạo ra.
Trong lòng Giản Ương dâng lên từng cơn sóng cuộn, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Tất cả dây thần kinh trong não cô đều đang gào lên một mệnh lệnh thống nhất: Người trong video đó tuyệt đối không phải Chu Ôn Dục.
Không phải anh.
Không thể là anh.
Nhưng nhịp tim đập gấp gáp lại không ngừng nhắc nhở cô rằng, chàng trai trong đoạn video cuối, người cho sư tử cắn người, dáng vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn kia có đường nét gương mặt thật sự quá giống Chu Ôn Dục.
"Bé cưng?" Ngoài cửa, giọng anh vang lên, cuối câu hơi kéo dài như đang giục cô trả lời.
Trong phòng không bật đèn, bên ngoài mưa bụi lất phất, chẳng có ánh trăng, phần lớn gương mặt anh chìm trong bóng tối.
Giản Ương khẽ rùng mình, bật đèn cạnh ghế sofa. Ánh sáng khiến mọi thứ rõ ràng hơn, nỗi bất an trong lòng cô cũng vơi đi đôi chút.
Tiếng bước chân đến gần, hơi lạnh và mùi mưa trên người anh tràn vào. Anh quỳ lên sofa, cúi sát người, áp vào cô một cách thân thuộc, khẽ dụi đầu vào cổ cô rồi hít sâu một hơi.
Khoảnh khắc anh đến gần, Giản Ương ngửi thấy một mùi xăng rất nhẹ, dù đã được cố che đi. Kèm theo đó còn phảng phất mùi tanh của máu.
Cảm giác ấy khiến tim cô như hụt một nhịp. Cô cúi mắt, phát hiện anh đã thay quần áo, vẫn là áo hoodie đen nhưng chất liệu khác với chiếc mặc ban ngày.
Chưa kịp hỏi thì anh đã cất giọng, vẫn là kiểu làm nũng quen thuộc: "Ừm, anh ghét mùi trong xưởng sửa xe, khó ngửi chết đi được, nên mới đi mua đồ mới ở trung tâm thương mại."
Giản Ương hơi lo lắng: "Xe có sửa được không? Có tốn nhiều tiền không? Yến tổng có giận anh không..."
Người bị đuổi việc, lại làm hỏng xe, chắc chắn phải đền tiền rồi.
"Đừng để ý tới anh ta." Chu Ôn Dục cúi mắt, giọng dửng dưng. Giản Ương không để ý, vì lúc đó điện thoại cô đã bị anh thuận tay cầm lấy, mở khóa rất thành thạo.
Cô vô thức định lấy lại, anh né sang, hỏi nhỏ: "Anh không được xem à?"
"Em..."
Ngón tay anh lướt nhẹ qua má cô, dịu dàng như x** n*n, lại mang theo chút uy h**p mơ hồ.
"Là video gì mà khiến mặt bé cưng trắng bệch thế này?"
Giản Ương khựng lại, cuối cùng khẽ nói: "Lục Tắc bảo trong video có một người... trông hơi giống anh..."
Âm thanh phát ra, video đã bắt đầu chạy.
Chu Ôn Dục cúi đầu xem, sắc mặt không thay đổi. Khoảng chờ đợi ấy khiến không khí căng thẳng đến cực điểm.
"Em biết rõ đó không phải anh." Giản Ương nắm lấy tay anh, giọng gấp gáp như muốn khẳng định điều gì.
"Những người trong đó đều là... là hạng người xấu xa, không có đạo đức, không còn giới hạn."
"Không hiểu sao Lục Tắc lại lôi anh vào, rõ ràng chẳng giống chút nào."
Video kết thúc bằng tiếng gầm của sư tử, rồi màn hình trở lại tĩnh lặng.
Chu Ôn Dục ngẩng lên, ánh sáng xanh phản chiếu trong mắt, nụ cười thường ngày biến mất, giọng nói trầm thấp hẳn đi: "Em thử nhìn kỹ lại xem."
Góc nghiêng khi anh ngẩng đầu gần như trùng khớp với vài khung hình cuối của đoạn video.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!