Chương 12: Cùng anh sang Mỹ kết hôn

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên khiến đầu óc Giản Ương choáng váng.

Lời đề nghị của Chu Ôn Dục thực sự quá đột ngột, não cô như ngừng hoạt động, rất lâu vẫn chưa phản ứng kịp.

Đến mức cô không nhìn thấy Chu Ôn Dục lau đi lớp hơi nước trên gương, mỉm cười nhìn biểu cảm giằng co thay đổi của cô, trong ánh mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, rồi nhanh chóng cụp mi mắt giấu đi, kề sát cổ cô thì thầm: "Chỉ cần mang hộ chiếu và giấy xác nhận độc thân do đại sứ quán cấp là có thể đăng ký kết hôn với em ở Trung Quốc rồi."

"Rất nhanh, rất đơn giản."

Trong giọng nói của Chu Ôn Dục không có chút ý đùa giỡn nào.

Trên người Giản Ương chậm rãi nổi lên một lớp da gà: "Không..."

Chu Ôn Dục dán sát vào má cô: "Không cái gì?"

Giác quan thứ sáu khiến Giản Ương sáng suốt nuốt lại câu từ chối trực tiếp phía sau, ít nhất là không phải lúc này, khi anh còn đang ở trong cơ thể cô.

Nếu không rất có thể sẽ phải chịu hậu quả.

Đầu óc Giản Ương xoay nhanh, linh quang lóe lên, cô nói: "Chưa được đâu, ở Trung Quốc tụi mình, nam giới phải đủ hai mươi hai tuổi mới được đăng ký kết hôn, anh vẫn chưa đủ tuổi."

Cô và Chu Ôn Dục bằng tuổi, nhưng cô đi học sớm hơn một năm, có nghĩa là Chu Ôn Dục còn một năm nữa mới đủ hai mươi hai.

Giọng Chu Ôn Dục trầm xuống: "Vậy à?"

"Ừ." Giản Ương âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cái này cũng là việc bất khả kháng..."

"Vậy thì càng tốt ấy chứ!"

"... Gì cơ?"

Khóe môi Chu Ôn Dục nở nụ cười lớn hơn, cọ má cô, giọng điệu thân mật: "Vậy thì Ương Ương có thể cùng anh về Mỹ kết hôn rồi, tụi mình không cần phải xa nhau nữa."

Tim Giản Ương bỗng đập mạnh một nhịp.

Chu Ôn Dục hình như không phát hiện ra, ánh mắt anh ánh lên ánh xanh lấp lánh vì phấn khích, đã chìm vào một loại tưởng tượng điên cuồng nào đó: "Sau nhà anh có một khu rừng tùng đỏ. À, anh còn có một con thú cưng dễ thương tên là Liik, nó rất ngoan, rảnh rỗi thì tụi mình có thể dắt nó đi dạo trong rừng."

"Thời tiết ở California rất tốt, mùa đông cũng không lạnh không hanh, tay Ương Ương sẽ không bị nứt nẻ nữa."

"Bờ biển phía tây có bãi cát tím đẹp nhất thế giới, anh muốn dẫn Ương Ương đi xem thử."

Chu Ôn Dục càng nói càng nhiều, giọng điệu càng lúc càng hưng phấn, nhưng Giản Ương lại chẳng nghe lọt được gì, thật sự bởi vì những viễn cảnh anh vẽ ra có phần quá mức hoang đường.

Tới giờ cô chỉ biết Chu Ôn Dục đến từ California, còn lại đều không rõ gì cả, thậm chí còn không chắc được anh thường trú ở thành phố nào.

Trong những lần trò chuyện trước, Chu Ôn Dục từng nhắc tới nhiều địa điểm: San Francisco, Los Angeles, New York, thậm chí là Las Vegas.

Anh rất quen thuộc với những nơi đó, khiến Giản Ương có cảm giác anh từng lang bạt qua từng thành phố ấy.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, cô đều thấy xót xa.

Nhưng sợ tổn thương lòng tự trọng của anh, lại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể âm thầm đối xử với anh tốt hơn một chút.

Bản thân cô chỉ cần đi sai một tuyến xe cũng sẽ lo lắng đến phát điên, vì không có ai chống lưng, cô không chịu nổi hậu quả của bất kỳ một lựa chọn sai lầm nào.

Bảo cô vứt bỏ tất cả, rời bỏ quê hương đi theo một chàng trai không rõ lai lịch sang nước ngoài, điều đó với Giản Ương thật sự quá không thực tế.

"Anh có thể chờ thêm một chút, chờ em tốt nghiệp vào tháng Sáu, tụi mình sẽ cùng đi." Lúc Giản Ương hoàn hồn lại, Chu Ôn Dục đã mỉm cười tự mình đưa ra kết luận.

Giản Ương thấy lạ: "Chờ thêm một chút? Lẽ ra anh phải rời đi sớm hơn à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!