Giản Ương đứng yên tại chỗ, sắc mặt hơi tái.
"Không sao đâu." Chu Ôn Dục đẩy cửa xe ra, nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Anh tới cũng như nhau thôi."
Anh nắm lấy tay Giản Ương, làm nũng chẳng hề kiêng dè: "Ương Ương, em sờ thử tay anh xem có lạnh không?"
Bị Chu Ôn Dục chạm vào, cái lạnh từ đầu ngón tay anh lan khắp tứ chi bách hài cô.
Trong một khoảnh khắc, Giản Ương thậm chí muốn hất tay anh ra, cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh, cô áy náy nhìn về phía Lục Tắc: "Cậu không sao chứ? Có bị gì không?"
"Cậu ta không sao đâu, xe chưa va vào mà." Chu Ôn Dục liền cướp lời, kéo tay cô áp lên ngực mình: "Ương Ương, em sờ thử đi, tim anh đập nhanh thật đấy."
Giản Ương nhức đầu: "Anh yên lặng một chút được không?"
"Được mà, bé cưng." Chu Ôn Dục cười toe toét.
Giản Ương tiếp tục hỏi Lục Tắc: "Tôi thay anh ấy xin lỗi cậu nhé. Cậu thật sự không bị thương chứ? Có cần đến bệnh viện không?"
"Không sao." Lục Tắc nhìn qua vai cô.
Chàng trai đang mỉm cười híp mắt nhìn cậu ta. Khuôn mặt của anh mang vẻ đẹp tinh xảo theo tiêu chuẩn thẩm mỹ thông thường, nhưng ánh mắt ấy lướt qua đâu là nơi đó mang theo cảm giác cực kỳ khó chịu, như bị những đầu kim li ti nhẹ nhàng lướt qua, để lại từng vệt nhức buốt.
Giản Ương vừa định nói chuyện tiền đền đồ sinh hoạt, Chu Ôn Dục đã nhanh nhảu: "Để tôi. Tôi là bạn trai của Ương Ương, Chu Ôn Dục."
"Cậu tên là gì?"
Lục Tắc mỉm cười rạng rỡ không kém: "Tôi à? Tôi tên là Slies. Hai năm trước người Ương Ương định đón ở sân bay là tôi đấy. Tiếc quá, hôm đó tôi không kịp lên chuyến bay đến Kinh thị."
Vừa dứt câu, Lục Tắc liền thấy được biểu cảm vặn vẹo trong mắt Chu Ôn Dục, chỉ một thoáng như thể nơi bị ánh mắt kia quét qua đều có vảy rắn ẩm ướt trườn qua, để lại thứ nọc độc khiến da thịt mục rữa.
"Thì ra là cậu."
"Tên tôi là Siles để tưởng niệm một trong những người sáng lập dòng họ Fitzgerald: Siles.T. Fitzgerald." Lục Tắc vừa nói vừa quan sát phản ứng của đối phương, mỉm cười nhạt, "Anh thì sao?"
Chuyện này Giản Ương cũng từng nghe qua, người phương Tây rất hay đặt tên con cháu giống với các bậc tiền bối danh giá, gửi gắm kỳ vọng, nên tỷ lệ trùng tên khá cao.
Chu Ôn Dục lộ vẻ khó hiểu: "Tôi à? Tôi chẳng có gia tộc gì cả, đặt bừa thôi."
"Thật trùng hợp."
"Chính là trùng hợp."
Đúng lúc này, bầu trời vốn âm u từ trưa bắt đầu lác đác mưa.
Giản Ương cuối cùng cũng thở phào, kịp thời chen vào giữa cuộc trò chuyện của hai người, một lần nữa xin lỗi Lục Tắc: "Hôm nay thật sự rất xin lỗi, bọn tôi xin phép đi trước."
Cô vốn muốn nói thêm vài lời khách sáo nữa nhưng lại nhịn xuống, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý áy náy.
"Hẹn gặp lại." Lục Tắc nói.
Chu Ôn Dục bước thẳng lên, dẫm lên mớ đồ sinh hoạt vừa bị bánh xe cán bẹp, phát ra một tiếng rầm rõ to.
Chỉ có Lục Tắc nghe thấy câu "Đi chết đi" bị tiếng động ấy nuốt chửng.
Nhưng ngoài cậu ra thì không ai nhận ra điều đó.
Lục Tắc xoay người, nhìn thấy giữa những hạt mưa ngày càng nặng hạt, Chu Ôn Dục cởi áo khoác ngoài, khoác lên đầu Giản Ương che mưa cho cô.
"Bé cưng, lên xe đi. Tối nay ăn đồ Thái nhé? Anh chọn kỹ lắm đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!