Chương 10: Anh là của em, của em, của em

Phần lớn thời gian ở bên nhau, Chu Ôn Dục luôn dịu dàng chu đáo, yêu chiều cô đến mức vô điều kiện, luôn khiến Giản Ương cảm nhận được một loại hạnh phúc không gì sánh được, đến nỗi cô rất nhanh đã bỏ qua cái "một phần nhỏ" trong anh, cái khiến cô thấy sợ hãi.

Đó là chuyện hơn một năm trước, khi hai người mới quen nhau được vài tháng.

Bạn học cấp ba tổ chức một buổi họp đồng hương, Giản Ương được mời tham dự.

Cô nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói chuyện này với Chu Ôn Dục.

Nếu nói, anh nhất định sẽ đòi đi cùng. Đến lúc đó chuyện cô đang yêu một du học sinh người Mỹ sẽ mọc cánh mà bay về tận quê nhà.

Giản Ương vẫn chưa sẵn sàng để mẹ biết chuyện này.

Bởi cô đã có thể đoán được kết quả.

Thứ nhất, thân phận "du học sinh hai năm rồi sẽ về nước" của Chu Ôn Dục chính là gốc rễ của mọi bất ổn.

Thứ hai, xuất thân chia rẽ, trôi dạt của anh càng là điều đại kỵ tuyệt đối trong mắt các bậc phụ huynh Đông Á.

Mặc dù Triệu Lâm không thể quyết định lựa chọn của cô, nhưng nhất định sẽ dùng chiêu bài quen thuộc là tỏ ra yếu đuối, rồi liên tục truyền cho cô năng lượng tiêu cực.

Triệu Lâm sẽ cứ thế khóc lóc bên tai cô, nói cô bị một người ngoại quốc lừa gạt, sau này sẽ ra sao đây.

Giản Ương chẳng muốn tự rước phiền vào thân.

Nhưng lần này là đàn anh Trần Tư Dịch, người từng giúp cô rất nhiều hồi cấp ba mời, cô không tiện từ chối.

Nghĩ tới nghĩ lui, Giản Ương nói dối Chu Ôn Dục rằng mình phải đi làm thêm ở biệt thự của White. Bởi công việc ở đó vốn rất linh hoạt về thời gian, nên nói ra cũng chẳng khiến người ta nghi ngờ.

Khi ấy, Chu Ôn Dục đang chơi game trên máy. Là một trò bắn súng 3D khá đẫm máu, theo quy định trong nước thì bị cấm.

Chiếc máy tính là do Chu Ôn Dục tự lắp sau khi dọn vào ở cùng cô, anh còn đổi sang màn hình 27 inch.

Lời cô vừa dứt, thì trên màn hình khổng lồ, người tù nhân bị bắn nát đầu, khung cảnh trong nháy mắt tối sầm, máu đỏ tràn ngập toàn bộ tầm nhìn, âm thanh vòm bốn phía vang lên những tiếng thét thê thảm.

Giản Ương khẽ nhíu mày. Cô vừa cúi đầu thì Chu Ôn Dục đã chống cằm, mỉm cười nhìn cô.

"Em nói là ngày mai em phải đi làm thêm, anh nghe thấy chưa?"

Bàn tay Giản Ương bị kéo lại, cả người ngã vào lòng anh.

"Đột ngột quá." Chu Ôn Dục chơi đùa với mấy sợi tóc của cô.

"Vốn dĩ lịch làm là ngẫu nhiên mà."

Anh không đáp. Giản Ương thấy hơi bất an, lại tiếp lời: "Là nhiệm vụ ông White giao cho em. Ông ấy nói sắp tới mùa xuân rồi, muốn thấy nhiều hoa hồng hơn trong nhà kính."

"Ngày mai anh cũng bận mà, phải đến câu lạc bộ đánh bóng đúng không?"

"Anh sẽ về sớm."

"Về rồi mình cùng nấu sủi cảo nhé?"

Giản Ương không nhận ra rằng mỗi khi cô nói dối, tốc độ nói luôn nhanh gấp mấy lần bình thường.

Ngón tay Chu Ôn Dục đột nhiên gõ nhẹ hai cái lên vị trí tim cô.

"Trò chơi lúc nãy làm em sợ à?"

"... Cái gì cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!