Chuyến bay bị hoãn hai tiếng.
Sân bay Thủ đô chen chúc người, vừa xuống máy bay, Giản Ương đã kéo vali len qua đám đông, cúi đầu nhìn giờ lần nữa, ba giờ hai mươi, trận đấu của Chu Ôn Dục đã bắt đầu gần một tiếng rồi.
Cô nhanh chóng lướt qua tuyến đường trong đầu, cho dù bây giờ lập tức kéo hành lý đến sân tennis, khả năng cao trận đấu cũng kết thúc rồi.
Dù sao cũng không kịp, Giản Ương dứt khoát bước chậm lại, đứng tại chỗ thở một hơi.
Sáng nay vừa biết tin chuyến bay bị hoãn, cô đã gọi điện nói với Chu Ôn Dục, bày tỏ tiếc nuối vì lỡ mất trận đấu.
Trong điện thoại, giọng Chu Ôn Dục bình thản xen lẫn ý cười: "Có thể đổi sang chuyến chín giờ, quầy làm thủ tục vẫn chưa đóng."
Giản Ương mắc chứng lo lắng mỗi lần di chuyển, mỗi lần bay là phải đến sân bay thật sớm, mà sân bay Tinh Thành cũng không lớn, bây giờ đổi chuyến đúng là vẫn kịp.
Nhưng đây là vé máy bay cô săn được từ một tháng trước, giá cực rẻ, đổi chuyến khác phải tốn thêm tám trăm tệ, Giản Ương uyển chuyển từ chối.
Vài giây sau, Chu Ôn Dục chuyển khoản cho cô năm nghìn tệ.
Giản Ương nhìn con số đó mà trợn tròn mắt.
Trong lúc yêu nhau, Chu Ôn Dục luôn tìm đủ mọi lý do để chuyển cho cô khoản tiền vượt xa giá trị thật.
Rõ ràng tiền của Chu Ôn Dục cũng là do làm thêm mà có, vậy mà lại tiêu xài phóng tay như thể ngày mai không còn nữa.
Giản Ương đoán, có lẽ anh dùng đô la Mỹ quen rồi nên không còn cảm giác gì với nhân dân tệ nữa, thêm việc anh không có thói quen tiết kiệm. Chu Ôn Dục lớn lên ở Mỹ, ông nội là người Anh, bà nội là người Hoa, chỉ có mẹ là người Trung Quốc chính gốc.
Giản Ương từng khuyên mấy lần mà anh không thay đổi, thế là cô đành bỏ cuộc, chỉ có thể lặng lẽ gom lại từng khoản anh chuyển linh tinh, nghĩ sau này lúc anh cần gấp sẽ trả lại. Thế mà mãi vẫn chưa có cơ hội.
Giờ nhìn lại, có lẽ phải đợi đến lúc hai người chia tay sau khi tốt nghiệp mới có thể trả lại anh.
Chu Ôn Dục có chất giọng thiếu niên hơi khàn như bạc hà mát lạnh, cũng chính âm thanh quyến rũ ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Ương: "Bé cưng."
Tim cô khẽ rung lên: "Hả?"
Chu Ôn Dục cười nói: "Em không muốn sớm gặp anh sao?"
Cả kỳ nghỉ đông không gặp, Giản Ương quả thực rất nhớ anh, nhưng chưa đến mức bị sắc đẹp làm mờ lý trí.
Trận đấu hôm nay chỉ là vòng đầu tiên của giải CTU (giải quần vợt các trường đại học).
Chu Ôn Dục từng là vận động viên chuyên nghiệp của NCAA bên Mỹ, năm ngoái đã vô địch giải CTU trong nước, nên trận đấu hôm nay với anh mà nói chẳng khác gì trò chơi trẻ con.
Thế nên Giản Ương không cho rằng trận này có giá trị đáng xem đến mức hơn tám trăm tệ, vẫn như mọi khi, cô xem đó là yêu cầu vô lý vì người yêu quá dính người.
Cô dùng giọng điệu dỗ dành, cam đoan rằng khi máy bay hạ cánh thì sẽ tới ngay lập tức, dù trong lòng đã biết việc này là không có khả năng: "Em sẽ tranh thủ tới sớm mà, được không anh?"
Giản Ương chờ Chu Ôn Dục nói "được", tuy anh thỉnh thoảng có chút tính khí, nhưng về tổng thể vẫn là một người bạn trai dịu dàng thấu hiểu lòng người.
Qua một lúc lâu, Chu Ôn Dục mới lên tiếng: "Vậy Ương Ương nhất định phải đến nhanh nhé."
Giản Ương vừa định đáp lại, bên tai bỗng vang lên một tràng tiếng bấm phím hỗn loạn như có ai cố tình dùng đầu ngón tay nghiền qua từng phím, "tạch tạch" đánh mạnh vào dây thần kinh trong đầu cô, khiến mí mắt cô giật thót một cái.
Giọng nói của Chu Ôn Dục cũng bị loạt âm bấm số bất chợt kia cắt ngang, đứt quãng không liền mạch, Giản Ương chỉ nghe lơ mơ được một đoạn.
"Nếu bé cưng đến trễ bao lâu, thì tối nay anh sẽ... em bấy lâu."
"Anh vừa nói gì cơ?"
Tiếng bấm số đột ngột ấy cuối cùng cũng dừng lại, Chu Ôn Dục mang theo đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi, Ương Ương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!