Chương 10: (Vô Đề)

Tôi không cách nào phản bác cậu ấy, thậm chí còn cảm thấy cậu ấy nói rất đúng, tôi ngồi gục xuống ghế, không biết phải làm gì.

"Kiếm Tử, bớt nói vài câu đi, cậu ấy cũng không ngờ sẽ như vậy mà. Hơn nữa, lúc đó Đằng Phi và tôi cũng ủng hộ việc điều tra, đừng chỉ dí theo cậu ấy rồi chỉ trích như vậy." Anh Quảng đẩy anh Kiến về ký túc xá, Đằng Phi cũng đi tới khuyên can.

"Ầy, đừng để bụng, hoàn toàn không phải lỗi của cậu. Mọi người đều nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc nên đã mất cảnh giác, ai có thể ngờ được kết quả này chứ? Chỉ là do tớ xui xẻo thôi!" Lão Vương cười khổ nói.

"May rủi!" Tôi lẩm bẩm một mình, cảnh tượng Lương Hạo cười khổ nói rằng mình luôn gặp xui xẻo hiện lên trong đầu tôi, biểu cảm này giống hệt như biểu cảm hiện giờ của lão Vương.

Tôi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, vô thức sắp xếp lại mọi chi tiết, rồi đột nhiên một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong đầu tôi.

"Địt con mẹ nó may rủi, chỉ khi mình chấp nhận số phận thì mới không còn vận may thôi." Tôi đột nhiên đứng dậy, xách lấy ba lô.

"Cậu đi đâu vậy?"

"Tớ ra ngoài để thư giãn!" Tôi liếc nhìn lão Vương rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang.

Đầu tiên tôi đến siêu thị, sau đó đi thẳng đến khu dân cư cũ ở phía đông thành phố.

"Ầm Ầm Ầm!"

"Cậu tìm ai vậy?" Một người phụ nữ trung niên mở cửa.

"Cháu tìm... Minh Chấn!" Tôi nghiêm túc mở lời.

Khuôn mặt bác gái cứng đờ khi nghe câu này, rồi bà xua tay.

"Minh Chấn không có ở đây, đừng tới tìm nó nữa."

"Bác ơi, bác là mẹ của Minh Chấn đúng không? Bác có thể cho cháu vào ngồi một lát được không?" Tôi thành khẩn hỏi.

"Được thôi... được thôi." Bà do dự một lúc rồi cũng cho tôi vào.

"Ai vậy?" Giọng của ông lão vọng ra từ phòng ngủ.

"Bạn của Tiểu Chấn!" Bà lão hét vào phòng và bảo tôi ngồi xuống.

"Bác gái ơi, hồi nhỏ cháu rất thích chụp ảnh, được từng Minh Chấn chỉ bảo. Hôm nay cháu nghe tin chú ấy đã mất nên muốn đến đây xem." Tôi nói dối mà không hề để lộ cảm xúc gì.

Trong phòng lại vang lên vài tiếng ho, bà lão bảo tôi ngồi chơi một chút rồi nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng kiểm tra.

Thấy vậy, tôi liếc vào trong phòng, rồi lại nhìn vào một phòng ngủ khác, hẳn là phòng ngủ trước đây của Minh Chấn.

Tôi đẩy cửa ra mà không chút do dự, căn phòng được kéo che kín bởi tấm rèm màu trắng, hơi tối. Có rất nhiều đồ đạc lộn xộn ở bên trong, rất rõ ràng, nó đã được dùng làm phòng chứa đồ.

Bức chân dung ở cửa phòng ngủ đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi thuận tay đóng cửa lại và đặt ba lô xuống.

Lấy ra từ trong ba lô hai chai rượu mạnh và một chiếc bật lửa.

Mở nắp chai và đổ lên các đồ vật trong phòng, vung một ít lên bức chân dung.

Sau đó tay phải tôi giơ lên chiếc bật lửa.

Rèm cửa không có gió nhưng đột nhiên bay lên, trong phòng xộc lên rất nhiều bụi.

"Hà, quả nhiên anh đã xuất hiện, ra là anh … khụ … cũng có những thứ bản thân quan tâm."

Tôi nhìn xung quanh và cười hà hà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!