"Không cần đâu. Ta không bằng muội, am hiểu những chuyện tranh quyền đoạt vị này."
Ta không hề có ý định hợp tác với nàng ta để tranh giành Lý Huyền Ca.
Tối hôm đó, ta dọn vào Thôi phủ.
Thôi Tống và phu nhân thành thân đã được ba năm, tình cảm rất mặn nồng, trong phủ không có thông phòng hay thiếp thất nào khác.
Hoàng đế cho phép chúng ta nghỉ ngơi mười ngày.
Thôi Tống chỉ đến phòng ta ngồi yên lặng uống trà trong chốc lát vào ngày đầu tiên.
"Chuyện ở trong ngục, ta có nghe nói qua. Nghe đồn Minh gia là dòng dõi tướng số, đặc biệt là cô nương có thể nhìn thấy trước cảnh tượng cái c.h.ế. t của người khác, ngay cả thái tử cũng muốn chiêu mộ cô nương, nhưng hôm nay ở đại điện cô nương lại chọn ta, chắc hẳn là do tình thế bất đắc dĩ...
"Ta nhìn thẳng vào mắt Thôi Tống:"Ta đã lựa chọn rồi, đại nhân cứ nói thẳng. Cho dù muốn ta xem mệnh, cũng không thành vấn đề.
"Thôi Tống cúi đầu, dùng nắp chén trà nhẹ nhàng khuấy bọt nước:"Ta muốn biết, ta sẽ c.h.ế. t như thế nào?
"Thứ ta nhìn thấy là… Bóng lưng hắn cầm trường kiếm trong tay, lặng lẽ đứng trong vũng máu, trước mặt có một nữ nhân mắt đỏ hoe, vẻ mặt điên cuồng. Đột nhiên, có một thanh kiếm từ phía sau đ.â. m mạnh vào lưng hắn... Ta chậm rãi mở lời:"Đại nhân, người thật sự muốn biết sao? Nếu ta đã nói ra miệng, thì vận mệnh thường sẽ ứng nghiệm.
"Ta không đợi hắn ngăn cản, chỉ đành nói tiếp:"Đại nhân sẽ bị đao kiếm đ.â. m xuyên tim mà chết.
"Ngón tay Thôi Tống khẽ run lên, hắn đặt chén trà xuống bàn:"Là ai?Ta không biết.
"Ta cụp mắt xuống, hạ thấp giọng:"Ta chỉ nhìn thấy người đó ra tay từ phía sau, mà đại nhân hoàn toàn không hề phòng bị, có lẽ người nên cẩn thận với những người bên cạnh mình.
"Một lúc lâu sau, Thôi Tống mới đứng dậy, miệng lẩm bẩm"những người bên cạnh
", ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt nắm đấm:"Nhưng ta không màng đến chuyện tranh giành thiên hạ, chỉ mong được sống yên ổn bên A Hằng."
Chín ngày sau đó, Thôi Tống không hề bước chân vào phòng ta.
Ta cũng chẳng buồn phiền vì sự lạnh nhạt của hắn.
Thái tử có ưu thế chính thống, lại nắm trong tay đội cấm vệ quân hùng mạnh, bảo vệ kinh thành.
Hiền vương có sự ủng hộ của hoàng tộc, nuôi dưỡng binh mã ở đất phong Yên Lăng.
Chưa kể đến Lý Huyền Ca, cha hắn là Lý Tán đã trấn giữ biên cương phía Bắc hơn mười năm, thống lĩnh hai mươi vạn đại quân.
So với họ, Thôi Tống có xuất thân hiển hách bậc nhất, là con trai của hai gia tộc danh giá Thanh Hà Thôi thị và Viên Lăng Tống thị, năm thiếu niên đã đỗ trạng nguyên, là người đứng đầu phe cánh thanh lưu trong triều đình.
Hắn là công tử con nhà thế gia, dung mạo tuấn tú, tựa như ngọc quý, phong thái thoát tục tựa tiên giáng trần.
Nhưng cho dù hắn có đẹp đẽ đến đâu, không có binh quyền trong tay, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của cha ta, trở thành một trong bốn người kia?
Cho đến khi ta gặp được phu nhân của Thôi Tống, tiểu thư duy nhất của Thịnh quốc công, Dương Hằng.
Thịnh quốc công là khai quốc công thần, huynh đệ kết nghĩa với tiên đế, ngoài việc được phong hầu dựa trên chiến công hiển hách, còn được phép giữ lại một đội quân riêng.
Theo lẽ thường, nếu Thịnh quốc công qua đời, Dương Hằng lại có con trai, thì đội quân này sẽ do con trai nàng kế thừa.
Lần đầu tiên ta gặp Dương Hằng, nàng đang bên án viết chữ, tay chống cằm, trên cổ tay đeo chiếc vòng ngọc màu vàng mật ong to bản, trông nhỏ nhắn, đáng thương.
Ta nhìn thấy cảnh tượng này, trong phủ lửa cháy ngút trời, nàng gục trên bàn, tay cầm bút viết thư, vạt áo nhuốm đầy m.á. u tươi.
Nàng buông bút xuống, đưa bức thư cho ta, rồi cố gắng tháo chiếc vòng trên cổ tay...
"Cô nương chính là Minh tam cô nương?" Nàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!