Chương 4: (Vô Đề)

Bởi vì mỗi khi nhìn thấy một người lần đầu tiên, thứ hiện lên trong tâm trí ta không phải là dung mạo của họ, mà là cảnh tượng lúc họ lìa đời.

Cảm giác này thật đáng sợ và kỳ lạ.

Cũng giống như lúc này đây, bốn người họ đang ngồi trò chuyện, cười nói vui vẻ, nhưng thứ hiện ra trước mắt ta lại là…

Hắn ta c.h.ế. t đói trong đau đớn, rồi bị người khác ngụy tạo thành tự sát, hắn ta bị một nhát kiếm đ.â. m từ phía sau, hắn ta bệnh c.h.ế. t trong sự bi thương bao trùm cả hoàng cung, hắn ta bị ép uống thuốc độc tuẫn táng...

Ta không thể nói ra những điều này.

Cũng giống như ta không thể nói với tứ muội rằng, rất có thể chính ta, sau này sẽ tự tay g.i.ế. c nàng ấy.

Làm sao có thể nói ra được?

Đặc biệt là mỗi khi có người chết, ta đều có mặt ở đó.

Nhưng trong tình cảnh này, nếu ta không nói, nàng ấy sẽ không chịu buông tay, ngay cả cung nhân đứng bên cạnh thấy vậy cũng không hề lên tiếng thúc giục.

Ta hiểu rồi, đây là ý của hoàng thượng.

"Đừng khóc nữa, ta nói cho muội biết." Ta suy đi tính lại, rồi hạ quyết tâm:

"Muội hãy chọn Thôi thừa tướng đi!"

Ngay lập tức, tiếng khóc im bặt, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem, muội có nên tin tỷ không?"

Nàng ấy dùng mu bàn tay lau nước mắt, mặt không cảm xúc đứng dậy, cầm lấy miếng ngọc bội, xoay người bỏ đi.

Nàng ấy bước đi rất nhanh, dường như muốn cướp lượt của ta, ta nhất thời nóng ruột, nhưng ngay cả tay áo của nàng ấy cũng không kịp nắm lấy.

Hai cung nữ đã bước tới chắn trước mặt ta:

"Ý của bệ hạ là, tứ cô nương bất cứ lúc nào cũng có thể chọn trước."

Thì ra, ngay từ lúc ngồi xuống, nàng ta đã lừa gạt ta, chẳng qua chỉ là muốn lấy lòng ta mà thôi.

Nàng ta thật sự đã bày mưu tính kế, gài bẫy ta.

Tứ muội không tin lời ta nói, không chọn thừa tướng Thôi Tống, mà lại chọn tướng quân Lý Huyền Ca.

Lý Huyền Ca nhìn thấy nàng ta, sắc mặt liền trở nên cứng đờ, ngón tay vô thức co lại, không nhận ngọc bội, cũng chẳng buồn nhìn nàng ta.

Hắn lại nhìn ta qua bình phong, ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự.

Trong bốn người, hắn là người duy nhất chưa lập gia đình.

Hắn có tình ý với ta.

Tổ gia của Lý gia nằm ở con hẻm phía đông thành, từ lâu đã bị bỏ hoang, không có người ở.

Năm ta mười tuổi, ta trèo tường vào đó để bắt con vẹt đang bay đi mất, lần đầu tiên gặp thiếu tướng quân Lý Huyền Ca, hắn đã bay lên cây, giúp ta bắt được nó.

Ba năm sau, ta mãn tang mẹ.

Vào một ngày hè, ta ra ngoài dạo hồ, tình cờ gặp lại hắn. 

Khắp nơi đều là sắc xanh biếc, điểm xuyết những đóa hoa đỏ rực rỡ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!