"Lý Huyền Ca, Minh Cẩn sắp làm hoàng đế rồi, chàng mới năm mươi hai tuổi. Ban đầu ta định cho chàng tuẫn táng, nhưng bây giờ ta không muốn nữa."
Ta đưa tay ra, gõ xuống ván giường:
"Trong ngăn bí mật bên giường, có thánh chỉ tuẫn táng ta để lại. Chàng ấy ra, đốt đi."
Lý Huyền Ca làm theo lời ta, lấy ra đạo thánh chỉ đã soạn sẵn từ mấy tháng trước, từ đầu đến cuối cẩn thận xem qua một lượt:
"Bệ hạ, năm đó thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu, viết qua loa đại khái, nay thánh chỉ tuẫn táng, ngược lại tinh xảo chỉnh chu."
Ta nghiêng đầu sang, cười buồn, hai hàng lệ lăn dài trên má:
"Sắc phong Hoàng hậu, viết qua loa chàng cũng bằng lòng. Cái này mà không viết cho tử tế, e rằng chàng vừa oán ta nhẫn tâm, vừa oán ta vô tình."
Lý Huyền Ca chậm rãi khép thánh chỉ lại:
"Điều tồi tệ nhất mà Bệ hạ đã viết là lá thư van xin và xu nịnh đó. Không có một chữ nào là thật."
Ta trừng mắt nhìn chàng, đột ngột bật cười thành tiếng, cười đến nỗi giọng khàn đặc, toàn thân vô lực.
Kỳ thực là có đấy.
Mong sớm về, là thật.
Ta nắm c.h.ặ. t t.a. y Lý Huyền Ca, chậm rãi muốn nhắm mắt lại.
Khóe mắt thấy chàng lấy thìa canh ra, đặt sang một bên, rồi dùng tay bưng bát thuốc lên.
"Đừng. Lý Huyền Ca, ta không uống thuốc nữa."
Chàng hơi cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bát thuốc, giọng điệu bất lực: Đây là cho ta uống.
Ta nghi hoặc nghiêng đầu nhìn chàng.
Chàng ngửa đầu uống cạn, đặt bát trở lại chỗ cũ, rồi bình tĩnh leo lên giường, nằm xuống bên cạnh ta.
Ta kinh ngạc nhìn chàng, giọng nói run rẩy:
"Chàng, chàng làm gì vậy?"
Chàng nghiêng người sang, mỉm cười nhìn ta: Vấn Thu, đừng sợ.
Chàng dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta:
"Ta sẽ không bỏ rơi nàng lần thứ hai."
Thuốc độc phát tác rất nhanh, chàng đau đớn đến mức co rúm người lại, cuộn tròn bên cạnh ta, toàn thân run rẩy không ngừng.
Ta dùng tay nâng mặt chàng lên.
Lý Huyền Ca nghiêng người, nhìn ta không rời mắt, m.á. u đen không ngừng trào ra từ khóe môi, nói đứt quãng:
"Từ biệt sau... ngày đêm nhớ nàng... ăn ngủ không yên... người cũng tiều tụy..."
Chàng cố gắng tiến lại gần, dường như muốn hôn ta.
Ta nghiêng người đón chàng.
Chỉ nghe thấy chàng khẽ mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!