Chương 30: (Vô Đề)

Lão bộc dẫn ta đến trước căn phòng ấy, trước tiên ném vào trong một chiếc bát vỡ như dò xét, rồi một bàn tay gầy guộc, khẳng khiu bám vào bệ cửa.

Triệu Triệt thò đầu ra, tóc tai rối bời, dung mạo tiều tụy, chỉ có chiếc trâm vàng trong tay khiến ta nhận ra hắn.

Hắn gầy đến mức khiến người ta kinh hãi.

Hình như hắn không nhận ra ta, chỉ lắp bắp một chữ: Ăn.

Hắn muốn ăn cơm.

Lão bộc nói:

"Tuy trông Triệu Triệt tiều tụy thế này, nhưng thân thể vẫn rất cứng cáp. Mỗi ngày chỉ cần một bát cám, vẫn sống khỏe re."

Trước kia có kẻ muốn cướp cây trâm vàng quý giá kia, bị Triệu Triệt đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

"Đó là di vật của mẹ hắn, hắn tất nhiên trân quý."

Ta bước lại gần hai bước, vẫy tay với Triệu Triệt:

"Trẫm đến báo cho ngươi hay, thúc thúc của ngươi đã qua đời. Ngươi nên biết."

Hắn vẫn ngây dại như vậy, nhìn chúng ta với ánh mắt đờ đẫn, lắp bắp: Thúc thúc.

"Thúc thúc ngươi rất thương ngươi. Bao năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi cũng là vì nể mặt thúc thúc ngươi. Giờ thì tốt rồi, ngươi có thể đi rồi. Đi đi, đi tìm thúc thúc ngươi, nói với người một lời xin lỗi."

Ta phẩy tay.

Bảy tám người áp giải Bạch Lăng, xông vào phòng hắn.

Bên trong vang lên tiếng giãy giụa, phản kháng dữ dội.

Tiền Thái tử Triệu Triệt, nghe tin Hiền vương bệnh mất, đau buồn khôn xiết, đã tự vẫn tại Đông cung.

Chiều tà, hai ba cung nữ mỗi người cầm một chiếc đèn, lần lượt thắp sáng những chiếc đèn đá dọc theo bậc thang.

Thấy ta, họ vội đặt đèn xuống, quỳ lạy hành lễ.

Ta vội vã đi qua, rồi lại đến Trường Ninh cung.

Cửa cung đóng chặt.

Lý Huyền Ca nói chàng  ốm, không thể gặp ta.

Ta đứng lặng trước cửa hồi lâu, rồi xoay người dựa vào cánh cửa, lặng lẽ nói với hắn:

"Lý Huyền Ca, Hiền vương đã đi rồi, người nói rằng người đã già. Chàng có biết không? Trẫm cũng đã ba mươi chín tuổi rồi, không còn dư dả thêm mười năm để cùng chàng lãng phí nữa."

Ta ngẩng đầu, nhìn vầng trăng khuyết ảm đạm trên bầu trời, thở dài một tiếng:

"Ta đúng là đã g.i.ế. c cha chàng, là do hắn bức tử mẹ ta trước. Ta là người phân minh công tư, rõ ràng ân oán, chưa từng giận chó đánh mèo với chàng. Chàng ở trong cung không sống nổi, ta thả chàng đi là được rồi."

Cánh cửa điện bỗng nhiên bật mở phía sau, ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.

Ta ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

Chàng một tay ôm lấy eo ta, lạnh lùng nhìn ta, trong mắt ngập tràn oán hận:

"Minh Vấn Thu, nàng còn muốn gì của ta nữa? Nàng nói đi! Năm đó nàng muốn lệnh bài, rồi đến hoàng vị, binh quyền Bắc cương, tính mạng của cha ta, nàng còn muốn gì nữa? Nàng nói đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!