Ta bảo người làm theo.
Dù sao ta cũng chỉ hứa với Triệu Triệt là sẽ giữ mạng cho hắn.
Minh Văn Hạ bình tĩnh nhìn hắn:
"Điện hạ, năm đó nạn đói chàng tránh được, nửa đời sau phải bù lại hết đấy."
Triệu Triệt nhếch môi, quay đầu đi, không nói gì nữa.
Ta đặt cây trâm phượng hoàng bằng vàng lên bàn:
"Di vật của tiên hoàng hậu, trả lại cho chủ nhân của nó."
Triệu Triệt nhìn chằm chằm cây trâm phượng hoàng, bỗng nhiên giật lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay:
"Nàng ta đâu? Nàng ta còn sống không?"
Ta nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh: Đã chết.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ngươi... ngươi...
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, môi trắng bệch, run rẩy không ngừng:
"Con không còn nữa, nàng ta đã phá thai. Nàng ta tưởng Lý Huyền Ca trở về, vẫn có thể phong nàng ta làm hoàng hậu."
Triệu Triệt từ từ cúi đầu xuống, tay áo lau qua mặt, để lại hai hàng nước mắt nhạt nhòa, nở nụ cười bi thương đến hoang đường:
"Nàng ta thật ngu ngốc."
Ta nhìn hắn, mặt không chút cảm xúc:
"Có lẽ ngươi không biết, tứ muội là do ta nhặt được dưới chân chùa Bạch Vân. Nàng ta từ nhỏ đã sợ lạnh, da dẻ trắng bệch, sau này ta mới biết, tim nàng ta dị thường, nằm ngay dưới yết hầu. Ta đã dùng cây trâm vàng này để kết liễu nàng ta."
Ta dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Triệu Triệt:
"Chân núi chùa Bạch Vân cách bãi sông không xa. Có lẽ năm đó nữ nhi mà mẫu hậu ngươi nói, đã bị nước sông tràn vào làm nghẹn cổ họng, khiến nàng ta vốn giả c.h.ế. t do trúng độc lại tỉnh lại, ngươi có tin không?"
Triệu Triệt đột nhiên trợn trừng mắt, như thể hốc mắt sắp nứt ra, ngón tay bám chặt vào mép bàn, m.á. u chảy ra từ đầu ngón tay:
"Nguoie đang... nói bậy bạ gì vậy? Minh Vấn Thu, ngươi nói bậy!"
"Là ta nói bậy sao? Phụ hoàng ngươi chưa từng chạm vào nàng ta, còn cố tình để nàng ta tình cờ gặp Thôi quý phi. Nhưng tứ muội tính tình ngang ngược, xảy ra xung đột với quý phi, lúc đó quý phi đang bệnh, nên chuyện này bị gác lại."
Triệu Triệt kích động:
"Ngươi, tiện nhân, ngươi toàn nói bậy nói bạ! Nữ nhi kia đã c.h.ế. t rồi, c.h.ế. t từ lâu rồi, c.h.ế. t rồi..."
Hắn từ chỗ gào thét, đến ôm mặt, gục xuống bàn, khóc nức nở.
Qua hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm, uể oải nói:
"Vậy thì, ngươi đã nói với nàng ta chưa?"
Ta từ trên cao nhìn xuống hắn:
"Chưa. Ta không nói với nàng ta, là vì ta thương hại nàng ta, ta nói cho ngươi biết, là vì ngươi đáng đời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!