Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, quay sang hỏi:
"Có một người đẹp trai như cậu làm bạn cùng bàn, đúng là vinh hạnh của tôi. Tôi là Mạnh Cẩn, còn cậu?"
Anh ta xoay cây bút trong tay, khẽ hừ một tiếng, miễn cưỡng đáp:
"Hạ Thần."
Lời vừa dứt, ngoài cửa sổ bỗng có một cô gái hoạt bát tung tăng bước qua.
Anh ta lập tức bật dậy, chạy ngay ra ngoài.
04
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, đôi mắt hơi nheo lại.
Từ ngày đầu tiên nhập học, tôi mới biết được câu chuyện giữa Hạ Thần và Hạ Hân.
Hạ Hân là sinh viên đặc cách, xuất thân nghèo khó, nhờ thành tích học tập mà đỗ vào Thanh Đằng.
Một công tử hào môn, một cô bé lọ lem, nếu thuận lợi phát triển, sẽ trở thành câu chuyện tình yêu của công tử giàu có và cô gái nghèo, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để có được tình yêu đích thực.
Xem ra, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Hạ Hân đã thu hút được sự chú ý của Hạ Thần.
Chỉ tiếc rằng, tôi đã đến rồi.
Câu chuyện của họ, đến đây là kết thúc.
Tiếp theo sẽ là câu chuyện của tôi.
Tôi không vội ra tay, chỉ lặng lẽ làm tốt việc của mình.
Nhờ vào thành tích xuất sắc, tôi tham gia cuộc tuyển chọn chủ tịch hội học sinh.
Hạ Hân cũng là một trong những ứng cử viên.
Trong lúc chuẩn bị tài liệu tranh cử, tôi thường xuyên nghe được những chuyện về hai người họ.
Cãi nhau, làm lành, chiến tranh lạnh, rồi lại làm lành.
Tình yêu của nàng lọ lem và hoàng tử, lúc nào cũng trắc trở như vậy.
05
"Cậu nói xem, tôi thực sự chỉ là một kẻ vô dụng sống dựa vào gia đình sao?
"Hạ Thần xoay chiếc bút máy trong tay, đột nhiên lên tiếng. Tôi dừng động tác, nhìn sang anh ta, thản nhiên nói:"Đúng là cậu dựa vào gia đình đấy.
"Anh ta cau mày, vẻ mặt khó chịu, dường như không thể chấp nhận đánh giá của tôi. Tôi nhìn anh ta, hỏi ngược lại:"Chỉ dựa vào thành tích của cậu, có thể thi đỗ vào Thanh Đằng không?
"Nghe vậy, dường như anh ta cảm thấy lời tôi nói rất có lý, biểu cảm chợt trở nên nặng nề. Tôi ngừng lại một lát, rồi bỗng nhiên mỉm cười. Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài"cmt
"review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB:"Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Nhưng mà, cậu không phải là kẻ vô dụng.
"Anh ta thoáng sững sờ, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn tôi. Tôi chớp mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, nói:"Những giải thưởng cờ vây mà Hạ thiếu gia đạt được từ khi còn nhỏ, đủ để đè bẹp tôi đến mức không thể ngóc đầu lên rồi."
Đôi mắt Hạ Thần lập tức sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!