Nháy mắt, thành phố A đã đón chào mùa thu.
Mùa thu năm nay đến rất sớm, thời tiết bên ngoài vẫn còn lạnh, buổi sáng Nhiễm Mộ Húc mặc đồ đông dày lên người, sau đó mới dám lái xe đưa người đến trường.
Lúc sắp xuống xe, anh hôn cậu, dịu dàng nói: "Buổi tối anh sẽ đến đón em và đi ăn cùng mọi người.
Sau tiết học buổi sáng, Bạch Tĩnh An và bạn cùng phòng đến căng tin ăn trưa, vì cậu chuyển ra ngoài nên họ hiếm khi có cơ hội như vậy, bởi vì buổi chiều còn lớp học từ chọn khác nhau nên sau khi ăn xong thì đường ai nấy đi.
Trong giờ học tự chọn, Bạch Tĩnh An gặp lại một người quen cũ, nhưng cả hai không chào hỏi như trước, Từ Vĩ muốn nói nhưng không biết nói gì, từ lần trước tan rã không vui, họ giống như đã xa cách nhau từ rất lâu.
Thời gian có thể khiến con người gần nhau hơn nhưng dường như cũng khiến họ càng xa cách hơn.
Bạch Tĩnh An không có bất kì động tác nào, người này trông có vẻ mềm mại nhưng cũng rất lạnh nhạt, hắn lắc đầu loại bỏ suy nghĩ trong đầu, tiếp tục nghe giảng.
Chuông tan học vang lên, một ngày học đã kết thúc.
Sau khi tan học Bạch Tĩnh An trực tiếp ra cổng trường, bóng dáng cao lớn của người kia đang đứng đó, hai mắt đang chăm chú nhìn cổng trường, giống như sợ bỏ lỡ người quan trọng.
Bạch Tĩnh An bước tới, anh nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Sao tay em lạnh thế?" Đôi tay to dài mảnh khảnh của anh nắm chặt lấy đôi tay nhỏ của cậu như muốn truyền hơi ấm sang.
Bạch Tĩnh An nhẹ nhàng đẩy người không biết giữ ý tứ nơi công cộng ra, khẽ nói: "Đi thôi, em đói rồi."
Vào xe, anh lấy hộp bánh nhỏ đã chuẩn bị từ trước đưa cho cậu, nói: "Em lót dạ trước đi, lát nữa sẽ được ăn món chính."
Cuối cùng họ đến một nhà hàng có đầu bếp nổi danh, nơi đó nằm ở vị trí khá hẻo lánh, nhưng môi trường xung quanh lại rất tốt, về cơ bản chỉ có người có tiền mới có thể đến đây thưởng thức.
Anh nắm tay cậu, nhẹ nhàng mở cửa ra, giây tiếp theo nhanh chóng che mắt cậu lại, nói khẽ bên tai: "Bé yêu, em không được phép nhìn."
Bên trong hai người nào đó có vẻ hơi ngượng ngùng, không ngờ lại bị bắt gặp.
Điền Dương nhéo vào chân người bên cạnh, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh lùng, sao lại ở chỗ này hôn, về nhà hôn không được à!
Ninh Dung Hứa ở bên cạnh không dám hé răng, thận trọng nói: "Tôi sai rồi, về nhà nói sau." Sau đó hắn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Tới rồi à, mau nói phục vụ đem đồ ăn lên."
Trong kỳ nghỉ hè, hai bạn nhỏ không được gặp nhau nhiều, Bạch Tĩnh An lập tức chạy đến chỗ Điền Dương, ôm chầm lấy y, ủ rũ nói: "Đã lâu không gặp, Dương Dương."
Trong mắt mang theo ý cười, Điền Dương xoa đầu cậu, "Đã lâu không gặp, An An."
Hai người còn chưa kịp ôn chuyện đã bị 2 người đàn ông kia tách ra, sắc mặt tối sầm, tại sao đối với bạn thân còn nhiệt tình hơn bạn trai????
Sau khi đồ ăn được dọn lên, trong mắt Bạch Tĩnh An chỉ có đồ ăn, không ai có thể cản trở giây phút cậu thưởng thức đồ ăn! Hai người đàn ông đều gắp những món mà cục cưng của họ thích, dĩ nhiên đối phương càng ăn ngon miệng thì họ sẽ càng vui vẻ.
Ăn no nê, mọi người bàn nhau đi mua sắm.
Cách đó không xa có một trung tâm mua sắm lớn, bốn người đi bộ đều thu hút sự chú ý của mọi người, phong cách tuy khác nhau nhưng họ đều rất đẹp.
Cách đó không xa, cửa hàng trang sức thu hút sự chú ý của Nhiễm Mộ Húc, khiến anh suy nghĩ rất lâu, Ninh Dung Hứa đưa mắt nhìn sang, hai người liếc mắt nhìn nhau, Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng nói: "Bé yêu, chúng ta lựa món đồ trang sức thích hợp để tặng quà cho ba mẹ nhé."
Lý do này rất hay nên sẽ không ai từ chối kể cả Bạch Tĩnh An.
Vì vậy bốn người đến cửa hàng trang sức, nhân viên của hàng thấy vậy rất vui mừng, niềm nở giới thiệu.
Nhiễm Mộ Húc sắc mặt lạnh lùng, không ai dám gần, ba người còn lại bị vây lại giới thiệu, cuối cùng Nhiễm Mộ Húc nói: "Chúng tôi tự mình xem đi, không cần giới thiệu."
Ba người kia hiển nhiên được giải phóng, mọi người xem qua rất nhiều thứ kể cả nhẫn.
Nhiễm Mộ Húc rất không hài lòng nên đã quyết định tự mình chọn sau, cuối cùng mọi người mua trang sức và vòng tay tặng mẹ mình.
Khu vực dành cho trẻ em trong trung tâm thương mại có rất nhiều máy gắp thú bông khiến cho Bạch Tĩnh An không tự chủ dính mắt nhìn vào trong lúc đi đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!