Không kịp nghĩ tới thì Tết Nguyên Đán đã đến, thành phố A tràn ngập không khí Tết, những con phố lạnh lẽo trước đây nay trở nên náo nhiệt vô vùng.
Bạch Tĩnh An được gọi dậy từ sáng sớm, gia đình họ có truyền thống là vào đêm giao thừa sẽ về ông bà nội để ăn cơm đoàn viên, vì vậy sau khi ăn sáng xong, ba mẹ đưa cậu về đó.
Ông bà sống ở ngoại ô thành phố A, nơi đó thích hợp cho việc chăm sóc người cao tuổi, từ trước đến nay sức khỏe của hai người đều rất tốt.
Ông bà nghe tin cháu yêu trở về nên đã đợi ngoài của từ sớm.
Vừa xuống xe, Bạch Tĩnh An chưa kịp chào hỏi, đã bị ông bà nội kéo vào phòng khách hỏi này hỏi nọ.
Chỉ dư lại Bạch Khuynh Thuật và vợ đứng ở đó.
Họ bất bất đắc dĩ nhìn nhau, biết thân biết phận cầm đồ vào nhà, từ ngày có con trai, hai người họ không còn được yêu thích nữa.
Mẹ Phương đùa: "Chồng à, anh có phải là con ruột không vậy?"
Bạch Khuynh Thuật nhìn vợ, cười nói: "Đối với chúng ta, chỉ cần con trai được yêu thương."
Ông cùng vợ vào nhà.
Khi mọi người vào đến phòng khách, hai người lớn tuổi ăn ý nhìn con trai và con dâu, ông nội Bạch trách tội con trai mình: "Sao ba cảm thấy An An gầy đi vậy? Hai người bận công việc không chăm sóc tốt cháu ba phải không?"
Bạch Khuynh Thuật biết ba mình thương cháu nhưng không ngờ lại thiên vị đến vậy, nghiêm túc nói: "Ba, không phải đâu, An An không gầy mà là do thể trạng không mập lên được."
Bạch Tĩnh An cũng không muốn ông nội khiến ba cậu khó xử, nên trước mặt ông bà nội cậu lập tức bày ra dáng vẻ làm nũng, ông nội Bạch cảm thấy rất vui, không thèm trách vấn nữa, quăng con trai sang một bên.
Thật vất vả mới trở về một chuyến nên Bạch Tĩnh An quyết định ở bên ông bà thật vui vẻ, ông nội Bạch vui vẻ đến mức dẫn cháu nội đến nhà ông Nhiễm gần bên khoe: "Cháu nội của ông còn chưa về à, bận rộn đến mức thời gian về thăm cũng không có."
Ông nội Nhiễm nhìn tên quái dị nhà bên mà tức tối nhưng đứa nhỏ kia thật sự rất ngoan nên ông khen ngợi: "Thằng bé trông rất ngoan, cũng may nó không giống ông mà giống bố nó đó."
Bạch Hoa Nhuận nhìn lão già xấu xa kia, nhe răng trợn mắt: "Nếu có bản lĩnh thì đánh cờ phân thắng thua, ai thua phải tự thừa nhận bản thân không biết xấu hổ."
Hai người cứ như vậy mà phân cao thấp, thật ra hai người có quan hệ khá tốt, nhưng không ai chịu nhường ai, Bạch Tĩnh An bất lực nhìn hai người, cậu không hiểu sao lại cảm thấy, đã lâu không gặp ông nội mình như trở thành một đứa nhỏ vậy.
Rõ ràng là muốn cùng người ta chơi cờ nhưng cứ mạnh miệng mà nói thế.
Cậu không biết chơi cờ vua nên cảm thấy hơi buồn chán, vì thế nhân lúc hai người không để ý, cậu lặng lẽ chuồn đi.
Về đến nhà, cậu mới biết ba mình đang luyện thư pháp trong phòng sách, Bạch Tĩnh An cũng rất mong chờ.
Từ nhỏ Bạch Khuynh Thuât đã luyện thư pháp, vì vậy nét chữ của ông rất mạnh mẽ và mang phong cách rất riêng.
Trong suốt thời gian dài, ông vẫn luôn duy trì thói quen, luôn tranh thủ thời gian rảnh để rèn luyện.
Vì vậy hình thành trong ông tính cách kiên trì, nhẹ nhàng, thấu hiểu.
Mãi đến khi viết xong, ông mới phát hiện con trai đang đứng bên cạnh, trong mắt cậu còn hiện lên tia ngưỡng mộ, là một người ba, ông dĩ nhiên có chút tự hào, nhẹ giọng nói: "An An, con cảm thấy ba viết thế nào?"
Bạch Tĩnh An nghiêm túc nói: "Rất đẹp ạ, con có thể học không ba?"
Bạch Khuynh Thuật không ngờ rằng con trai mình muốn học, cho nên ông gật đầu, hai người ở trong phòng sách một người dạy một người học trông rất hòa hợp.
Mẹ Phương lặng lẽ đóng cửa lại, thấy hai ba con có quan hệ tốt, bà không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười, không có gì hạnh phúc hơn một mái ấm gia đình.
Khi ông nội Bạch giành chiến thắng, ông nhận ra rằng cháu mình không còn ở đó nữa nên ông cảm thấy không vui, mặt xụ xuống như thể người khác thiếu ông mấy vạn vậy.
Sau khi thua ông Nhiễm cũng cảm thấy không vui nên chuẩn bị về nhà.
Bạch Hoa Nhuận nhìn theo bóng lưng cô đơn của người bạn già nhà bên, thấy ông sống một mình đã lâu nên lên tiếng: "Đến nhà tôi dùng cơm đi, tôi có rượu ngon, cùng nhau làm một ly nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!