Chương 14: Mơ Hồ

Nắng chớm đông chiếu ánh nắng lên mặt đất, xuyên qua khung cửa sổ, ngồi bên cạnh giường chàng trai có tấm lưng rắn rỏi đang chăm chú nhìn thiếu niên nằm trên giường.

Anh luôn nắm chặt tay cậu, nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương, trong khung cảnh ấy không biết nắm sớm sưởi ấm con người hay chính họ khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên ấm áp hơn.

Bạch Tĩnh An cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại, thân thể dường như đã thoải mái hơn, cậu mở mắt ra, khẽ chuyển động cánh tay.

Người bên cạnh lập tức lo lắng sờ sờ trán của cậu, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng à, em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"

Giọng nói của cậu vẫn chưa khôi phục, khàn khàn nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi, em xin lỗi, em xin lỗi đã làm phiền anh."

Cậu tiếp tục nói: "Lần này em nợ anh một ân tình, sau này em sẽ cố gắng hồi đáp trong khả năng của mình."

Anh không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng rót ly nước đưa cho cậu, mọi việc xong xuôi.

Bạch Tĩnh An mới phát hiện người kia từ đầu tới giờ luôn im lặng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt đối phương chỉ bao phủ sự lạnh lùng.

Nhìn thấy sắc mặt này của anh, cậu cảm thấy một nổi sợ hãi không thể nào giải thích được, nên cậu lặng lẽ lùi lại phía sau cho đến khi sắp ngã xuống thì người kia bước tới, giữ lấy cậu, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích, trên tay em vẫn đang truyền dịch, em muốn máu chảy ngược lên đấy à."

Thiếu niên nằm trong lồng ngực anh, cúi đầu không nhúc nhích.

Nhiễm Mộ Húc đưa tay nâng cằm cậu lên, phát hiện cậu đang khóc.

Sau đó anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, hôn lên mắt người kia, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương, nói: "Anh không giận em mà là anh giận chính mình, khi nhìn thấy em nằm bất động trên giường, anh mới nhận thấy bản thân anh sợ đến mức nào khi mất em, trước khi anh nhận ra mình không có lối thoát nào trong mối quan hệ này thì em lại không ngừng chia giới hạn của chúng ta, cũng là tại anh không đủ tốt nên mới khiến em có suy nghĩ như vậy, sau này anh sẽ đối xử với em tốt hơn, anh xin lỗi đã khiến em buồn lòng."

Anh nhẹ nhàng an ủi người kia, cũng là để cảm xúc của bản thân dịu lại.

Bạch Tĩnh An có chút bối rối, cậu cảm thấy bản thân có chút yếu mềm, cậu nghĩ phải mạnh mẽ lên, hiện tại như thế nào càng ngày càng giống như một đứa trẻ, luôn tỏ ra oan ức trước mặt người đàn ông này.

Thực ra việc được cưng chiều mà ỷ lại là bởi vì phía sau luôn có một người bao dung vô hạn đối với mình, khi được cưng chiều thì bản thân sẽ mãi là một đứa trẻ.

Sau đó cậu rời khỏi lồng ngực của đối phương, nhìn anh nói: "Cảm ơn anh, em thật sự rất cảm động, sau này em sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn."

Thấy cậu đã bình ổn cảm xúc, anh xoa đầu cậu, khẽ nói: "Anh đi mua cháo cho em." Sau đó anh lập tức ra ngoài.

Bạch Tĩnh An nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, cửa được mở ra, còn tưởng người kia sao nhanh về thế, nên cậu nói: "Nhanh như vậy?"

Ở phía đối diện, ba người cùng nói: "Cái gì nhanh như vậy?"

Cậu nhìn về phía bạn cùng phòng, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, sao mọi người lại đến đây?"

Lý Tráng hét lên, "An An không hoan nghênh bọn tớ sao?"

Tiên Dư tiếp tục nói: "An An, cậu nói dối bọn tớ, may là anh trai của cậu đến trường, nếu xảy ra chuyện gì thì chúng tớ cảm thấy áy náy lắm đó."

Giang Tri Tâm không ồn ào như hai người kia, nhẹ nhàng nói: "An An, thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?"

Hai người lúc này mới kịp phản ứng lại, cảm thấy có lỗi nên gãi đầu.

Bach Tĩnh An nở nụ cười, "Không sao, tớ tốt hơn nhiều rồi.

Buổi học hôm nay tớ sẽ mượn vở các cậu để chép lại bài."

Tiên Dư lập tức nói: "Bọn tớ đã chép bài cho cậu rồi, vì vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt và đừng nghĩ về chuyện đó."

Bọn họ không ngừng tán gẫu về việc học ở trường.

Nhiễm Mộ Húc đã ở bên ngoài được một lúc, để cho bọn họ nói chuyện một chút, nhưng cục cưng của anh từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì nên không thể để cậu đói được.

Mà tiếng cười nói trong phòng dường như không liên quan đến anh, vừa rồi anh còn chọc người ta khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!