Dịch: Hé
Cuối cùng xe cũng đến bệnh viện. Lúc này, sốt cao đã khiến Triệu Hương Nông chìm vào cơn mê man. Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng Tống Ngọc Trạch nói chuyện với một người đàn ông khác. Trong lúc ý thức mơ hồ, Triệu Hương Nông nghe thấy ngữ khí của Tống Ngọc Trạch lúc này không còn vẻ hiền lành khiêm tốn như lúc bình thường.
Triệu Hương Nông tưởng rằng mình đã ngủ rất lâu, lúc mở mắt ra cô phát hiện mới gần 9 giờ tối. Cô đang nằm trong căn phòng vô cùng trang nhã, Tống Ngọc Trạch đang ngồi bên cạnh giường. Từ mùi nước khử trùng xung quanh cô có thể đoán được mình đang nằm trong phòng bệnh VIP. Từ cách bài trí của phòng bệnh cô có thể xác định đây là căn phòng dành cho bệnh nhân cấp kim cương. Tống Ngọc Trạch cần phải làm việc rất lâu mới có thể trả hết được chi phí của phòng bệnh này.
Triệu Hương Nông vội vàng bật dậy khỏi giường, Tống Ngọc Trạch đưa tay ngăn cô lại. Trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Ngọc Trạch, cô nói một câu: "Em muốn đi lại một chút.
Cô xuống khỏi giường, bước thử vài bước. Cô phát hiện trừ đôi môi vẫn còn hơi tê tê thì cơ thể cô đã hồi phục gần như bình thường. Cô bước đến trước cửa sổ, khi nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Triệu Hương Nông lại kêu rên trong lòng. Không cần hỏi cũng biết đây chắc chắn là bệnh viên tư nhân, còn là loại bệnh viện cao cấp đến mức người bình thường chỉ có thể nghe nói đến.
"Tống Ngọc Trạch..." Triệu Hương Nông nói chậm rì rì, cô chạm vào đôi môi mình, vừa chạm vào cô liền không dám ngoảnh đầu lại. Triệu Hương Nông đứng đờ ở đó, thầm tính toán thời gian.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng cô.
"Bây giờ vẫn khó chịu sao?"
"Không."
"Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em lần nữa nhé?"
"Không cần!"
Một hồi yên ắng...
"Triệu Hương Nông?"
Tĩnh lặng....
"Em đang giận à?"
Sao tên khốn này lúc nào cũng hỏi cô câu này vậy, nhìn cô giống loại người động tý là giận dỗi hay sao? Ngẫm nghĩ lại một hồi, Triệu Hương Nông mới nhận ra mình đúng là cô gái động tí là giận dỗi. Nhưng... cũng chỉ ở trước mặt Tống Ngọc Trạch. Dường như, cũng chỉ có thể, chỉ muốn nổi giận trước mặt Tống Ngọc Trạch mà thôi.
Triệu Hương Nông cúi đầu xuống.
"Anh xin lỗi." Tống Ngọc Trạch khẽ nói một tiếng.
Nhận ra Tống Ngọc Trạch cũng đến trước cửa sổ, đứng kề bên cô, Triệu Hương Nông vội vàng quay mặt đi, muốn trốn trên giường không cho Tống Ngọc Trạch nhìn thấy đôi môi xúc xích của cô. Cô biết bộ dạng lúc này của mình có thể lọt vào top 50 cô gái xấu xí của nước Mỹ hằng năm.
Thế nhưng, Tống Ngọc Trạch lại kéo tay cô lại. Anh chỉ cần kéo nhẹ một cái, cô đã đứng đối mặt với anh, hai tay thì bị anh khống chế, nên cô không có cơ hội che đi đôi môi xúc xích của mình. E rằng cái dáng vẻ vừa xấu xí vừa kỳ quặc này sẽ khiến người khác không thể nào quên. Lỡ về sau lúc bọn họ thân mật...
Nghĩ đến đây, Triệu Hương Nông chỉ muốn chết đi cho rồi.
"Tống Ngọc Trạch, nhắm mắt lại, ngay và luôn!" Cô ra lệnh cho Tống Ngọc Trạch.
"Vì sao chứ?"
Giọng điệu rất bình thường là thế nhưng lọt vào tai Triệu Hương Nông lại biến thành lời chế giễu.
"Nhanh lên, nhắm mắt lại." Cô giậm chân.
"Nói rõ lý do!" Anh không chịu bỏ qua.
"Tống Ngọc Trạch, anh không thấy môi em giống hai cái xúc xích sao?" Trong cơn giận, lời này cứ thế tuôn ra.
Có tiếng cười khe khẽ vang lên, nụ cười khiến đuôi mắt anh trở nên hẹp dài trông vô cùng quyến rũ. Trong đôi mắt ngập tràn ý cười của anh, Triệu Hương Nông lại nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình. Đôi môi xúc xích khiến mặt cô nhìn có vẻ béo lên một chút. Dạo này mặt cô khó khăn lắm mới gầy đi một ít!
"Tống Ngọc Trạch, anh nhắm mắt lại có được không." Giọng cô đầy vẻ đáng thương.
"Không giống xúc xích một chút nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!