Gần 9 giờ tối, Triệu Hương Nông mở cửa phòng tắm ra, Tống Ngọc Trạch đang sắp xếp đồ đạc trên giá sách. Cô bước đến ôm lấy anh rồi áp mặt lên lưng anh, nói: "Tống Ngọc Trạch."
Người bị ôm thoáng khựng lại, rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Cô cảm thấy hơi lúng túng, đôi tay càng ôm chặt anh hơn, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Tống Ngọc Trạch."
Tống Ngọc Trạch dừng công việc trong tay, gỡ tay cô ra rồi quay người lại, đặt tay lên vai cô, nói: "Lúc trước anh đã nói với em anh đã tìm được hai công việc."
"Thế cho nên?" Nhận ra điều mà Tống Ngọc Trạch sắp nói với cô, Triệu Hương Nông máy móc trả lời anh.
"Anh phải đi làm ngay bây giờ, chỉ hai tiếng thôi, em cứ ngủ trước đi. Hai tiếng sau anh sẽ về." Giọng điệu của anh như đang dỗ một con mèo lang thang vô tình lạc vào nhà anh mà anh bất đắc dĩ phải nhận nuôi.
"Tống Ngọc Trạch, ý anh là anh sẽ bỏ em lại đây hai tiếng đồng hồ ư?" Triệu Hương Nông hất tay anh khỏi vai cô, lùi về sau vài bước kéo dài khoảng cách với Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch im lặng. Điều khiến cô tức giận chính là chỉ một thoáng sau đó nước mắt của cô lại tự động chảy xuống như mưa.
Những giọt nước mắt ào ạt kia khiến Triệu Hương Nông vô cùng tức giận. Cô lập tức chui vào chăn, vùi đầu thật sâu vào trong chăn. Cô phải giấu mình đi, vì Tống Ngọc Trạch mà cô sắp biến thành một người đến bản thân cũng không nhận ra nữa rồi.
Có tiếng bước chân đến bên giường, giọng nói khẽ khàng vang lên: "Em ngủ sớm đi, anh sẽ khóa cửa cẩn thận, anh cũng bảo bà chủ để ý nơi này hơn."
"Cút!" giọng nói của Triệu Hương Nông phát ra từ trong chăn.
Tiếng cửa đóng vang lên, Triệu Hương Nông biết Tống Ngọc Trạch đã đi rồi. Tống Ngọc Trạch bỏ cô ở đây hai tiếng đồng hồ, ý nghĩ này khiến cô có cảm giác vô cùng đau đớn.
Càng muốn ngủ, càng không muốn nghĩ tới chuyện kia thì cô càng không ngủ được. Ngọn lửa giận trong lòng khiến Triệu Hương Nông trằn trọc trên giường. Cuối cùng, cô dứt khoát ngồi dậy. Chỉ ít phút sau, cô đã đập phá hết những gì có thể đập được trong nhà Tống Ngọc Trạch. Cô phủi phủi tay, khá hơn chút rồi, Triệu Hương Nông chui lại ổ chăn, đánh một giấc thật say.
Trong lúc mơ hồ có người vuốt mặt cô, ngón tay khẽ vuốt ve mí mắt cô. Có lẽ do ngón tay quá ấm áp nên cô vô thức áp sát mặt lại, ngón tay kia bỗng giật ra như chạm phải điện. Điều này khiến cô không hài lòng, bàn tay cô vô thức duỗi ra kiếm tìm.
Khi tiếng thở dài loáng thoáng vang lên cô mới tìm được bàn tay anh. Cô cầm tay anh mà lòng thỏa mãn, chuyện anh bỏ cô ở đây hai tiếng đồng hồ đã bị cô ném lên chín tầng mây từ lâu, cô kéo tay anh. Tựa như ý thức được điều cô muốn làm, tiếng thở dài càng lúc càng gần bên tai cô hơn, sau đó người bị cô nắm tay ngoan ngoãn nằm kề bên cô.
Gối của Tống Ngọc Trạch là do cô chọn, giống hệt như cái của cô. Cô mang theo ý nghĩ này, vùi đầu vào lòng anh, tiếp tục say giấc nồng.
Nơi ở của Tống Ngọc Trạch nằm gần đường ray tàu hỏa. Triệu Hương Nông luôn bị những tiếng tàu hỏa sáng sớm đánh thức. Khi cơn buồn ngủ vừa biến mất thì cũng là lúc tư duy quay trở lại. Sau đó, chuyện Tống Ngọc Trạch bỏ cô lại đây hai tiếng đồng hồ khiến cô lại bắt đầu chìm trong vướng mắc.
Được rồi, cô đã không còn giận như tối hôm qua nữa, cô cũng biết lúc ở cửa hàng ngày hôm qua, cô đã tiêu sạch tiền trong túi Tống Ngọc Trạch.
Thế nhưng, khi chứng kiến mình đang vùi mặt vào lòng anh, Triệu Hương Nông vẫn cảm thấy buồn bực. Không cần đoán cô cũng biết nhất định là do cô tự động chui vào lòng anh. Triệu Hương Nông buồn bã nhận ra bản thân ngày càng giống Clara.
Trong lúc đang trách mình, Triệu Hương Nông định lấy bàn tay đang đặt trên eo mình ra. Ai ngờ, bàn tay ấy giống hệt như con bạch tuộc, cô lại dùng lực hơn.
"Đừng giẫy." Tống Ngọc Trạch đột ngột lên tiếng cảnh cáo.
Tống Ngọc Trạch đã làm chuyện khiến cô đau lòng còn muốn cô nghe lời anh ư, mơ đi, Triệu Hương Nông dùng sức kéo bàn tay đang đặt trên eo cô.
Vừa mới tách những ngón tay ra thì cô lập tức bị siết chặt vào lòng anh, mặt bị động áp lên lồng ngực anh, giọng nói của anh vang lên bên tai, đó là giọng nói gợi cảm của cánh đàn ông vào lúc sáng sớm chỉ có ở trên ti vi.
"Bây giờ vẫn sớm, ngủ thêm tí nữa, nhé, ngoan nào, đừng động đậy."
Tên khốn này, Triệu Hương Nông khó khăn nhúc nhích cái đầu. Vừa mới kéo giãn khoảng cách với anh một chút, Triệu Hương Nông bỗng nghe thấy những lời tiếp theo của Tống Ngọc Trạch.
"Anh bỏ việc công việc tối qua rồi."
Triệu Hương Nông vô cùng tức giận khi nhận ra tim cô đang đập loạn nhịp vì câu nói này của anh. Cô cố tỏ ra bình thản: "Anh nói gì cơ?"
Nhưng dường như tên khốn này muốn trêu cô hay sao mà anh không ư hử một tiếng nào nữa.
"Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông bất mãn giẫy giụa trong lòng anh.
"Đừng giẫy!" Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói đè nén, sau một thoáng ngập ngừng, giọng nói đó nhiễm một chút tâm trạng nào đó: "Triệu Hương Nông, anh nói là, anh đã bỏ công việc tối qua rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!