Tống Ngọc Trạch bế Triệu Hương Nông vào phòng tắm, cô cúi đầu nhận lấy bàn chải mà Tống Ngọc Trạch đưa. Khi ánh mắt cô vô tình rơi trên kệ lavabo kia thì cô lập tức né tránh. Chuyện tối qua vẫn còn rõ mồn một, người phụ nữ vừa khóc vừa kêu la, người đàn ông chỉ trầm mặc chặn lại những tiếng kêu la của cô bằng những cú đưa đẩy và nụ hôn.
"Tống Ngọc Trạch, em cảnh cáo anh một lần nữa, về sau..." Những lời phía sau càng lúc càng nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu: "Về sau không được đối xử thô bạo với em như vậy nữa."
Triệu Hương Nông cũng không biết Tống Ngọc Trạch có nghe thấy không, anh bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho cô, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông bỗng cảm thấy hình như Tống Ngọc Trạch lại trở nên khác thường, cụ thể khác ở đâu cô cũng không thể nói rõ. Vấn đề này kéo dài đến lúc cô ngồi trên tấm thảm ăn đồ Tống Ngọc Trạch mua, cô vẫn không thể nghĩ thông. Ánh mắt vô tình lướt đến góc tường, nhìn thấy đồ đạc ở đó, Triệu Hương Nông đập bộp chiếc cốc xuống bàn: "Tống Ngọc Trạch anh đúng là thằng khốn!"
Hai chiếc túi du lịch vẫn nằm yên ở đó như lúc trước cô nhìn thấy, nhìn kiểu gì cũng thấy chủ nhân của nó có thể rời đi bất cứ lúc nào.
"Tống Ngọc Trạch, có phải anh vẫn có ý định rời khỏi Chicago không?" Giọng Triệu Hương Nông run run.
Tống Ngọc Trạch im lặng, ánh mắt anh cũng rơi trên chiếc túi du lịch ở góc tường.
Gật đầu, Triệu Hương Nông đứng dậy. Cô cảm thấy bản thân rất ngu xuẩn, đào hôn, gõ cửa nhà Tống Ngọc Trạch, thậm chí không một mảnh vải che thân trước mặt Tống Ngọc Trạch đều là những hành vi đơn phương của mình cô. Từ đầu đến cuối Tống Ngọc Trạch chưa từng bày tỏ điều gì. Triệu Hương Nông không thể để mình trở thành một Clara thứ hai.
Cô đứng dậy một cách khó khăn, Triệu Hương Nông nghĩ cô nên mặc lại bộ nữ tu của mình, sau đó rời khỏi nơi này. Đợi đến khi cô muốn rời đi thì Tống Ngọc Trạch lại chặn trước cửa.
"Cút ra!" Cô cúi đầu, hung dữ quát anh.
Tống Ngọc Trạch không mảy may nhúc nhích.
Cô nhấc chân lên đạp anh.
Hành động vừa rồi lại một lần nữa khiến cô phải nhăn nhó mặt mũi.
Một giây sau, cô bị kéo vào lòng anh.
Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô: "Được rồi, được rồi. Anh không đi nữa, chỉ cần em muốn anh ở lại thì anh sẽ ở lại, nhé?"
Triệu Hương Nông lặng lẽ rơi lệ khi nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy. Không biết vì sao cô lại thích khóc lóc, thích giận hờn, thích nhõng nhẽo trước mặt Tống Ngọc Trạch. Dường như cô sắp trở thành một Clara khác rồi.
"Tống Ngọc Trạch, lúc em tỉnh lại không thấy anh." Giọng nói cô lại trở nên ấm ức.
"Ừm, còn gì nữa?"
"Trong phòng không bật điện, em ghét căn phòng tối tăm, ghét vô cùng."
"Anh biết rồi, anh cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa."
"Tống Ngọc Trạch, đừng để em trở thành một Clara khác."
"Được! Còn gì nữa không nhỉ?"
"Còn nữa..." Triệu Hương Nông nhấn mạnh: "Còn nữa, anh không được làm như lúc trong phòng tắm nữa... như vậy... như vậy rất đau, đau như kiểu sắp rách đến nơi ấy."
Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ, Triệu Hương Nông mới nhận ra mình lại nói những lời ngu xuẩn, ngu đến mức có thể tìm một cái lỗ để chui xuống rồi.
Bộ y phục nữ tu rơi xuống đất lần thứ N. Triệu Hương Nông mặc quần áo của Tống Ngọc Trạch nằm trên giường. Cô nằm ở phía bên trong gần bức tường, bên cạnh cô là vị trí thuộc về Tống Ngọc Trạch.
Đèn vẫn sáng, rèm cửa được kéo ra hết cỡ, Tống Ngọc Trạch ngồi trước máy tính, quay lưng về phía cô.
Một lúc sau.
"Tống Ngọc Trạch, anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi anh.
"Tìm việc." Anh đáp, không hề quay đầu lại.
Muốn ở lại Chicago nên đương nhiên phải tìm việc rồi, Triệu Hương Nông mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!