Chương 45: Những ngày chung sống (02)

Anh nằm trên người cô, thở hổn hển, có vẻ đang rất khó chịu. Môi anh cọ sát bên tai cô, khẽ nói: "Nếu không thì... dùng tay trước. Ừm... làm bằng tay cho quen đã sau đó... mới đi vào, nhé?... có được không?"

Chỉ thoáng chốc, khuôn mặt Triệu Hương Nông lập tức đỏ bừng.

"Hửm" Anh cọ mũi vào thái dương của cô, giọng nói trầm khàn: "Bọn bạn anh nói... ai không có kinh nghiệm thì dùng tay... chính là dùng tay trước... em hiểu không?"

Trong đầu Triệu Hương Nông lập tức hiện lên đôi tay với những ngón tay trắng trẻo thon dài, lướt trên mặt phím đàn.

Gò mà cô ửng đỏ như thiêu đốt, trong lòng lặng lẽ nhen nhóm mong chờ, sự mong chờ đó dần dần lan tỏa khắp cơ thể cô.

"Có được không? A Nông?" Anh khẽ gọi tên cô.

"Ừm."

Anh cúi đầu hôn lên trán cô, bàn tay đang đặt trên ngực cô từ từ đi xuống, men theo bụng cô chạm vào bàn tay đang che đậy của cô, dừng lại.

"A Nông ngoan..." Anh dỗ dành cô.

Bàn tay được lấy ra, đặt trên vai anh. Sau khi dẫn dắt tay cô đặt trên vai mình, anh lập tức chạm vào vùng đất bí mật của cô, lặng lẽ chờ đợi.

Cô đáp lại bằng việc nhắm mắt và mở chân ra. Nhận được tín hiệu của cô, anh dịu dàng vuốt ve đùi non của cô rồi từ từ cầm lấy cổ chân cô. Theo động tác của anh, chân cô được được mở ra thành hình chữ M.

Anh khẽ mút môi cô giống như khen thưởng sự hợp tác của cô: Vừa rồi em làm giỏi lắm.

Anh đúng là một tay mơ không có kinh nghiệm như anh nói, trong đầu nghĩ một đằng nhưng làm lại ra một nẻo.

Anh vẫn làm cô đau, dù chỉ dùng một ngón tay, dù động tác của anh có cẩn thận dè dặt thế nào nhưng cơ thể cứng ngắc của anh vẫn ảnh hưởng đến ngón tay anh.

Hễ đau là cô lại nổi giận với anh, nhất định lúc ở trong phòng tắm anh đã làm của cô bị sưng lên rồi.

"Tống Ngọc Trạch, vẫn đau..." Giọng nói lí nhí cảnh cáo anh.

"Ừm." Anh đáp lại lời của cô.

Vậy mà ngón tay của anh vẫn không có ý định rời khỏi đó.

"Tống Ngọc Trạch!" Cô lại gọi tên anh, ám chỉ rằng em đã nói đau rồi mà anh vẫn không bỏ tay ra mau.

"Ngoan... A Nông ngoan, một lúc là hết đau thôi." Anh khẽ nói bên tai cô, ra chiều dỗ dành.

Giọng nói đó giống như đang thôi miên, trong đầu Triệu Hương Nông lại nhớ đến ngón tay nhảy múa trên phím đàn, tay của Tống Ngọc Trạch mới đẹp làm sao.

Cảm nhận được người cô đã thả lỏng, ngón tay bên trong cô bắt đầu chuyển động nhịp nhàng. Ban đầu, mỗi nhịp đều khiến cô vừa tức vừa đau, nhưng vì nghĩ đến những ngón tay xinh đẹp của Tống Ngọc Trạch thì cô lại cắn môi, ép mình không thốt ra những lời bảo anh đi ra ngoài.

Cơn tê dại dần dần thay thế cho cảm giác đau đớn ban đầu, cô thả môi ra, từ từ ngả đầu về phía sau.

Khi ngón tay thứ hai đi vào, cô lập tức mở mắt ra, trong luồng sáng yếu ớt cô chạm phải ánh mắt anh, dù ánh sáng không đủ nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đắm say. Cô từ từ nhắm mắt lại, giao quyền chủ động cho anh.

Cô tưởng rằng khi ngón tay thứ hai đi vào, cô sẽ lại nghênh đón một trận đau đớn nữa, nhưng hình như không có. Thậm chí cô còn chuyển động cơ thể theo nhịp ngón tay của anh.

Sau đó, tiết tấu càng gia tăng, cơ thể cô từ giẫy giụa chuyển sang run rẩy vì cơn tê dại. Bàn tay đang vắt trên vai anh bắt đầu găm sâu vào da thịt anh, cơ thể cũng dán chặt vào anh.

Hóa ra cơ thể cô lại khó chiều như vậy. Anh vừa rời khỏi cô liền nóng nảy, sự nóng nảy đó thôi thúc cô bắt lấy tay anh.

"Đừng..." Cô bắt lấy tay anh, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Trong bóng tối, anh nắm ngược lại tay cô rồi đặt tay cô lên trán anh, ngón tay cô lập tức chạm phải vầng trán mướt mồ hôi. Người đang nằm trên cô cũng đang run rẩy giống như cô. Cô có thể cảm nhận rõ nơi nóng rực của anh đang rục rịch biểu thị ham muốn nguyên thủy nhất của con người.

"Anh... muốn đi vào, có được không?" Giọng của anh khàn đặc giống như nó không thuộc về anh, chàng trai mặc áo sơ mi trắng vương mùi nắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!