Chương 4: Như bắt đầu cũng như kết thúc (04)

Vụ đắm tàu ba năm trước khiến cơ thể vốn khỏe mạnh của Mục Hựu Ân trở nên yếu ớt, ngay cả tâm lý cũng trở nên bất ổn như sức khỏe của cô vậy, cô luôn mơ thấy nước biển dần nuốt chửng cô, mênh mông vô bờ, xung quanh không một bóng người, trên mặt biển là vẻ tĩnh lặng chết chóc.

Sau khi tỉnh lại, nhân viên điều tra vụ tai nạn sắp xếp cho cô một bác sĩ tâm lý, An Thác Hải cũng từ bỏ công việc kỹ sư để trở thành một thương nhân, bởi vì vợ anh cần một khoản chi tiêu rất lớn.

Có những lúc, Mục Hựu Ân luôn nghĩ cô có thể khiến An Thác Hải sạt nghiệp không, mà dường như việc mà một người không còn gì như cô có thể làm chỉ là ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng, cô vẫn không chịu được cô đơn mà lén chuồn ra ngoài chơi vào một ngày tháng tư có ánh nắng rực rỡ.

"Em xin lỗi, Thác Hải, về sau em sẽ không như vậy nữa." Cô làm nũng với anh.

Nhưng mà, hình như không thu được hiệu quả, An Thác Hải vẫn bất động như tảng đá.

"An Thác Hải." Mục Hựu Ân giậm chân.

Người trước mặt buồn bực nói: "Cởi quần áo ra."

Hả... Chuyện gì thế này? Từ trước đến nay An Thác Hải chưa từng xuất hiện tình huống này, bây giờ là ban ngày, mà hôm nay cũng không phải thứ bảy.

Vì tình hình sức khỏe của cô nên bọn họ một tuần làm một lần, chuyện này một năm nay mới có thể làm, hai năm trước được sự cho phép của bác sĩ bọn họ mới sinh hoạt vợ chồng, một năm trước thì nửa tháng một lần, lúc nào sức khỏe của cô không ổn thì trở thành một tháng một lần, nửa năm trước từ nửa tháng đổi thành mười ngày, sau đó bác sĩ lại ám thị có thể một tuần một lần.

Trên phương diện này An Thác Hải hoàn toàn nghe theo lời bác sĩ, anh rất biết kiềm chế với chuyện ấy, sự kiềm chế của An Thác Hải khiến lòng Mục Hựu Ân rất khó chịu, dù sao thì bây giờ anh đang ở độ tuổi trẻ trung, sự kiềm chế của An Thác Hải luôn khiến Mục Hựu Ân thấp thỏm trong lòng, cơ thể của cô so với những cô nàng Thổ Nhĩ Kỳ ở đây quá yếu ớt.

Mục Hựu Ân luôn nghĩ có phải mình không đủ hấp dẫn nên mới không khơi dậy được ham muốn chuyện ấy của An Thác Hải, một tháng trước sau khi nghe Saina kể rằng cô nàng và bạn trai một tối có thể làm liên tục mấy lần, Mục Hựu Ân càng thấp thỏm hơn. Tối đó, khi cô đang tắm thì cố ý kêu to một tiếng, không ngoài dự liệu An Thác Hải lập tức xông vào, cô để anh nhìn thấy cơ thể không một mảnh vải của mình, lúc đó, thực sự biểu hiện của An Thác Hải khiến Mục Hựu Ân hơi buồn, cô không hề nhìn thấy vẻ mê loạn mà cô muốn thấy trong mắt An Thác Hải, cái cô thấy là sự lo lắng trong đôi mắt ấy, sau lo lắng là trách cứ, sau trách cứ là bất đắc dĩ, sau đó anh liền ra khỏi phòng tắm.

Lúc đó, Mục Hựu Ân xấu hổ đến nỗi muốn bật khóc, chắc chắn là do ngực cô không đủ to, mông cô không đủ cong, ánh mắt cũng không đủ ghẹo người.

Nhưng mà, sau vài phút An Thác Hải lại vào phòng tắm một lần nữa khiến tim cô dâng trào sự vui mừng, đêm đó là lần đầu tiên họ không làm trên giường, đêm hôm đó động tác An Thác Hải có vẻ mạnh bạo hơn sự cẩn thận lúc bình thường.

Hơn nữa lần làm trong nhà tắm này bọn họ đã phá vỡ quy luật một tuần làm một lần, bọn họ trong nhà tắm giống như nhân viên ăn chặn của ông chủ một ngày nghỉ vậy.

Làm xong, dưới anh mắt của anh cô có chút chột dạ, dường như tâm tư của cô đã bị anh nhìn thấu.

Nhớ lại đêm đó, gò má Mục Hựu Ân hơi ửng hồng, bây giờ trời vẫn chưa tối, như vậy có được không? Dưới sự bao bọc của ba mẹ cô đơn thuần mà trưởng thành, vẫn sống theo phép tắc, làm chuyện ấy phải tắt đèn mới dám buông thả, chần chờ một lúc Mục Hựu Ân lần mò khóa áo của mình, lắp ba lắp bắp nói: "A Thác, bây giờ vẫn chưa tối mà."

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khe khẽ, anh khẽ cốc nhẹ lên trán cô: "Mục Hựu Ân, em nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Lúc này Mục Hựu Ân mới phát hiện An Thác Hải bảo cô cởi quần áo ra mang ý khác, áo khoác của cô màu trắng, chiếc áo trắng không may dính chút nước màu màu đỏ của Saina, vệt màu đỏ trên áo trắng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, giống như màu của máu.

Ngẩng đầu lên, khẽ dịch chân, Mục Hựu Ân liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của An Thác Hải, sắc mặt đó giống như màu trắng của quảng trường ở khu thành cổ, lặng ngắt nặng nề.

Mục Hựu Ân vội vàng cởi áo rồi ném sang bên cạnh.

An Thác Hải vén lọn tóc trên trán cô, nói một câu, đi tắm đi, tắm xong ăn cơm.

Sau khi tắm rửa ăn tối xong, Mục Hựu Ân liền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem ti vi, cô có một tiếng đồng hồ để xem ti vi, xem xong ti vi là 8 giờ, lúc 8 giờ An Thác Hải sẽ đo huyết áp cho cô, sau đó 9 giờ đúng là thời gian cô phải lên giường đi ngủ.

8 giờ đúng, An Thác Hải cầm máy đo huyết áp ngồi xuống bên cạnh cô, Mục Hựu Ân vươn tay ra gác trên gối cát đặc biệt, ánh mắt vẫn dính chặt vào ti vi.

Ngửi mùi hương quen thuộc kia Mục Hựu Ân cong khóe miệng, An Thác Hải nhét kẹo vào miệng cô, kẹo trong miệng cô cũng là thứ đặc biệt có một không hai thuộc về Mục Hựu Ân, được làm từ táo đỏ lột vỏ thượng hạng, đến từ chuyên gia dinh dưỡng mà An Thác Hải thuê, đó là một người Tây Âu, An Thác Hải phải trả cho ông ta 10 nghìn Euro mỗi tháng, công việc của ông ta rất đơn giản chính là mỗi tháng làm ra ba mươi viên kẹo mà An Thác Hải vừa cho cô ăn.

Nếm được mùi vị quen thuộc khiến cõi lòng Mục Hựu Ân khổ sở, một ngày nào đó cô sẽ khiến An Thác Hải trở thành một người nghèo kiết xác? Người đàn ông tốt như này chí ít cũng nên lấy được một người phụ nữ khỏe mạnh, hoạt bát, thông minh, mà ba cái kia cô đều không có.

Quay đầu qua, Mục Hựu Ân nheo mắt lại, ngắm An Thác Hải đang chú tâm đo huyết áp cho cô, người đàn ông của cô nhất định là hình thượng chàng kỵ sĩ trong giấc mộng mà mọi phụ nữ trên thế giới đều mơ thấy: Chàng sống trong rừng rậm, cưỡi một chú tuấn mã màu nâu băng qua cánh đồng tuyết, mái tóc mềm mại, có đôi mắt đen láy như mắt nai, dáng người nhanh nhẹn như con báo, luôn xuất hiện trong lúc mọi người cần giúp đỡ nhất.

Cô ngắm anh một cách đắm đuối, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên.

Chắc hẳn anh đã nhìn thấy sự đắm say trần trụi trong đáy mắt cô, Mục Hựu Ân cúi đầu xuống, một bóng đen phủ lên mặt cô, nụ hôn của anh khẽ đáp xuống mí mắt cô.

An Thác Hải không nhiệt tình như những anh chàng Bắc Âu, anh rất ít khi thể hiện tình cảm nữa là bỗng dưng làm ra những cử chỉ như này. Mục Hựu Ân bỗng nhiên nghĩ, chiều hôm nay người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú kia nói lúc cô nheo mắt lại rất mơ màng, có lẽ nào An Thác Hải vừa bị ánh mắt mơ màng của cô mê hoặc?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!