Chương 34: Bắt lửa (01)

Sân bay Newark Liberty, mười giờ đúng. Còn nửa tiếng nữa mới đến chuyến bay từ New York đi New Orleans, Triệu Hương Nông tức giận đứng trước mặt Tống Ngọc Trạch đang đeo ba lô và đội mũ lưỡi trai màu đen.

Đối diện với Tống Ngọc Trạch, có mấy lần Triệu Hương Nông định mở miệng nhưng lại không thốt nổi một lời. Thứ nhất là vì quãng đường dài mà cô vừa phải chạy đến đây khiến cô mệt đứt cả hơi, thứ hai là lúc này cô cảm thấy cái vấn đề làm cô chạy từ sân bay John F. Kenedy đến đây nhỏ nhặt tới nỗi giống như một cái cớ, một cái cớ đầy vụng về.

Thực ra cô biết đáp án của vấn đề kia.

Màn hình quảng cáo ở sân bay đang hiển thị thời gian các chuyến bay, trong đó có chuyến bay đi New Orleans.

"Tống Ngọc Trạch, tôi..." Triệu Hương Nông lẩm bẩm.

Tống Ngọc Trạch vuốt tóc cô, ánh mắt từ trên khuôn mặt cô dời xuống chân cô, anh cởi balô ra rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch mở balô lấy một đôi giầy từ bên trong ra. Đó là một đôi giầy sneaker đã giặt đến bạc phếch. Anh nâng chân cô lên cởi đôi giầy cao gót tám phân kia ra.

"Triệu Hương Nông, chân em vừa mới khỏi, em mà đi đôi giầy kiểu này thì sẽ bị trầy sước lần nữa đấy, đến lúc đó thì phiền phức lắm." Tống Ngọc Trạch vừa nói vừa cởi giầy của cô ra.

Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn anh, không hiểu sao sân bay ồn ào như vậy mà cô chỉ nghe thấy mỗi giọng nói của Tống Ngọc Trạch. Không hiểu vì sao giọng nói của Tống Ngọc Trạch như một tiếng "Két" mà cô hằng khao khát, khiến trái tim cô không tự chủ được mà thắt lại.

Mấy phút sau, đôi giầy sneaker nam bạc phếch kia đã thay thế cho đôi giầy cao gót của cô. Dường như, Tống Ngọc Trạch vẫn chưa hài lòng lắm, anh nhìn cô, hàng lông mày hơi nhíu lại.

Chỉ một lát sau, Tống Ngọc Trạch lại lấy một chiếc kính gọng đen to đùng từ trong balô của mình ra, anh đeo kính cho cô, bàn tay lướt qua gò má đến thùy tai cô. Triệu Hương Nông vô thức ra lệnh cho mình nên tránh né sự tiếp xúc thân mật này, vì cô đến đây để hỏi Tống Ngọc Trạch một vấn đề, nhưng cô chỉ ngẩn người đứng ở đó. May mà Tống Ngọc Trạch chỉ tháo hoa tai xuống cho cô, bởi chiếc hoa tai hàng hiệu đâu có hợp với đôi giầy sneaker bạc phếch kia, chỉ là...

Triệu Hương Nông cụp mắt không dám nhìn Tống Ngọc Trạch, vừa rồi khi ngón tay anh chạm vào thùy tai của cô thì cô nghe rõ một tiếng "Két" vang lên trong đầu cô.

"Như này ổn hơn rồi, em gái bốn mắt A Nông ạ." Giọng nói của anh nhuốm đầy sự vui vẻ và hài lòng.

Không biết vì sao biệt danh "Em gái bốn mắt A Nông" này lại khiến trái tim cô dấy lên một sự thích thú nho nhỏ, như thể gánh nặng trên vai đã vơi đi, khiến cô không khỏi cong miệng mỉm cười.

"Còn ngẩn ở đấy làm gì?" Tống Ngọc Trạch khẽ kéo cô gái đang ngẩn ngơ kia.

"Gì cơ?" Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên.

Tống Ngọc Trạch chỉ vào màn hình điện tử nhắc cô chuyến bay đi New Orleans sắp cất cánh rồi.

Đẩy chiếc kính gọng đen trên mặt theo phản xạ, Triệu Hương Nông làm bộ: "Tống Ngọc Trạch, ai nói tôi sẽ đi New Orleans với anh, tôi đến đây chỉ để hỏi anh một vấn đề mà thôi. Nơi kiểm nghiệm mình là kẻ xui xẻo hay người may mắn ở đâu? Tôi nghĩ mãi mà không ra."

Tống Ngọc Trạch dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cô gái vẫn luôn theo đuôi anh cũng dừng lại, trừng anh.

Tống Ngọc Trạch nở một nụ cười xán lán, khiến Triệu Hương Nông nhìn đến ngơ ngẩn.

"Là sòng bạc. Ở New Orleans có ba ngành lớn, thức ăn nhanh, hiệp sĩ, và những sòng bạc đặc biệt. Triệu Hương Nông, em đã từng vào sòng bạc bao giờ chưa?" Anh hỏi cô với giọng điệu trêu chọc.

"Tất nhiên là rồi!" Triệu Hương Nông rất không vui: "Năm nào tôi với bạn bè chả đến sòng bạc ở Las Vegas một chuyến."

"Vậy ở Las Vegas em đã nhìn thấy tay cờ bạc lấy quần áo thay thế cho đồng chip bao giờ chưa?"

Chuyện đó thì chưa, Triệu Hương Nông lắc đầu, chỉ là... Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch liếc đi đâu vậy... Triệu Hương Nông vội vàng nắm chặt quần áo của mình, nói lắp bắp: "Tống Ngọc Trạch, tôi không cởi đồ."

Tống Ngọc Trạch càng cười tươi hơn, giọng anh lộ chút vẻ xem thường: "Triệu Hương Nông, mấy tay cờ bạc sẽ không có hứng thú với cô gái như em đâu. Trong mắt mấy gã đó, người như em chỉ giống như một quả ô liu xanh lét chưa chín, ăn vào chẳng thấy ngọt lành gì, có khi còn ê hết cả răng ấy."

Nói xong, Tống Ngọc Trạch nắm tay kéo cô đi về phía trước, Triệu Hương Nông cứ như vậy mà đi theo sau anh. Một lúc sau, Triệu Hương Nông mới mặc niệm hành vi vừa rồi của bản thân.

Gì chứ, cô đây không cởi đồ nhé!

Chết tiệt, cô luôn cảm thấy ở trước mặt Tống Ngọc Trạch, IQ của cô luôn "về mo".

Trên độ cao mười ngàn mét, Triệu Hương Nông vẫn đang lấn cấn với hành vi ngu ngốc lúc trước của mình.

"Triệu Hương Nông, nếu đã đến rồi thì cứ an tâm mà đi thôi." Tống Ngọc Trạch thì thầm bên tai cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!