Chương 3: Như bắt đầu cũng như kết thúc (03)

Đến bây giờ Bách Nguyên Tú vẫn nhớ biểu cảm khi Triệu Hương Nói ra những lời đó, cánh môi đóng rồi mở, cô đứng bên chiếc ghế trong đình viện màu trắng, mặc một chiếc váy lụa màu hồng đào, dáng vẻ rất rạng rỡ, khuôn mặt có chút tái nhợt, giọng điệu hờ hững, cô đã nói rằng: "Nguyên Tú, bây giờ em có thể rất bình thản mà kết hôn với anh rồi, em đã dành lần đầu của em cùng một tờ séc mệnh giá 500 nghìn cho một người đàn ông khác, thứ vốn dĩ thuộc về anh, Nguyên Tú, em nghĩ sau khi chúng ta kết hôn có lẽ em có thể bình tĩnh nhã nhặn gọi điện cho cô bồ nhí của anh bảo anh nghe điện thoại."

Cuối cùng, giọng điệu của cô mang theo chút đắc ý: "Nguyên Tú, em còn hào phóng hơn cả anh, đơn vị tiền tệ trên tờ séc của anh là đô la Mỹ, của em là đồng Euro."

Trong nháy mắt đó, cuộc đời của gã Bách Nguyên Tú 28 tuổi đã trải qua một vở kịch hoang đường, phía sau vở kịch hoang đường đó là con tim khô cằn của gã đàn ông trăng hoa, anh ta nhận ra anh ta yêu cô, giây phút đó anh ta mới hiểu một cách sâu sắc cảm giác trái tim như bị dao cắt.

Lúc ấy, trong mỗi đêm triền miên trong cơn say Bách Nguyên Tú đều tự an ủi chính mình, không sao, bây giờ vẫn còn kịp, vẫn còn kịp.

Thế nhưng, không kịp nữa rồi, trên đời này hoàn toàn không có chuyện lãng tử quay đầu quý hơn vàng gì đó.

Bốn năm sau, Bách Nguyên Tú 32 tuổi, dưới bầu trời trong xanh của Istanbul, anh đứng trên quảng trường màu trắng, đứng trước mặt anh là người phụ nữ có khuôn mặt giống hệt Triệu Hương Nông.

Bách Nguyên Tú bật cười thành tiếng, tiếng cười trống rỗng, anh tiếp tục nhìn khuôn mặt kia nói: "Bách Nguyên Tú 29 tuổi, Triệu Hương Nông 25 tuổi, bọn họ cùng xuất hiện ở nhà thờ vào tháng tư như bọn họ đã ước định, bộ váy đính hôn màu hồng của Triệu Hương Nông đã biến thành bộ váy kết hôn màu trắng, nhưng chú rể không phải Bách Nguyên Tú, chú rể của Triệu Hương Nông tên là Tống Ngọc Trạch."

Đến cuối cùng Mục Hựu Ân không dám hít thở, sợ rằng chỉ cần cô hít thở sẽ cắt ngang lời của người đàn ông, cô không ngờ kết cục sau cùng của câu chuyện lại như vậy.

Dường như câu chuyện của người đàn ông đã kết thúc, anh cứ dịu dàng nhìn cô chăm chú, có lẽ anh muốn xuyên qua khuôn mặt cô để ngắm một khuôn mặt khác.

"Sau đó thì sao?" Mục Hựu Ân khẽ hỏi.

Người đàn ông không trả lời cô.

"Sau đó thì sao?" Mục Hựu Ân lại hỏi lần nữa, chần chờ một chút cô lại hỏi một câu: "Sau đó, cô gái... Triệu... Triệu Hương Nông đã xảy ra chuyện gì?"

Mục Hựu Ân cảm thấy cái tên "Triệu Hương Nông" phát âm có chút ngượng miệng, chắc là cái chữ "Nông" kia là âm mũi, mà mũi của cô không ổn lắm.

Vấn đề của cô khiến sắc mặt người đàn ông tên Bách Nguyên Tú trắng bệch, nhìn sắc mặt trắng bệch của người đàn ông cô đoán về sau người phụ nữ tên Triệu Hương Nông kia nhất định đã xảy ra chuyện chẳng lành.

"Tôi rất giống cô ấy sao?" Mục Hựu Ẩn vội vàng chuyển chủ đề.

"Giống y như đúc."

Mục Hựu Ân gật đầu, cô cũng không biết mình nên an ủi người đàn ông đau khổ này như nào, đành dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với anh ta rằng, dù cô và Triệu Hương Nông giống hệt nhau, nhưng cô thật sự không phải cô ấy.

"Anh à, tôi nghĩ anh thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không phải Triệu Hương Nông, tên của tôi là Mục Hựu Ân, tôi cũng không mất trí nhớ, dù trí nhớ của tôi không tốt, nhưng những chuyện thú vị trong quãng thời gian tôi trưởng thành tôi đều nhớ rõ, trước đó tôi có nói dối anh là tôi sinh ra và lớn lên ở Thổ Nhĩ Kỳ, thực ra tôi cũng là một vị khách du lịch giống anh."

Bách Nguyên Tú ngẩn ngơ nhìn cô, dường như những lời của cô đối với anh như một thứ văn chương khó hiểu.

Thầm thở dài một cái, Mục Hựu Ân giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn bạch kim trên ngón vô danh trên tay trái cô lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Anh Bách, thân phận bây giờ của tôi là bà An, tôi với chồng tôi là thanh mai trúc mã, bốn năm trước chúng tôi đã cử hành hôn lễ ở quê nhà, tôi chỉ giống với người đó thôi, chứ tôi có thể chứng minh tôi không phải người đó."

Bách Nguyên Tú lắc đầu, ngón tay anh chỉ vào khóe mắt cô, lắc đầu nói: "Không đúng, Tiểu Nông nheo mắt lại cũng giống hệt cô."

Đúng là một người đàn ông si tình.

Mục Hựu Ân mềm mỏng nói: "Anh Bách, hay là anh đi kiểm tra một chút, nghe nói tám mươi phần trăm số người từng làm phẫu thuật khắc phục thị lực đều có những thói quen vô thức như này."

"Không phải, trên đời này chỉ có mình Tiểu Nông mới làm ra được biểu cảm như vậy." Anh cố chấp nói.

Mục Hựu Ân càng thêm đau lòng cho người đàn ông ở trước mắt này, cô vỗ vai anh và nói: "Anh Bách, tôi tin cuối cùng một ngày nào đó anh sẽ gặp lại cô ấy, tôi sẽ cầu nguyện thượng đế mỗi ngày để hai người sớm gặp lại nhau."

Từ phía xa xa có vài người cảnh sát vội vàng chạy đến, phía sau mấy người cảnh sát đó là Saina, Mục Hựu Ân vẫy tay với Saina.

Chiếc nhẫn bạch kim trên ngón vô danh lấp lánh dưới ánh mặt trời, ánh sáng của chiếc nhẫn lay động trước mặt anh, khiến anh đầu óc anh quay cuồng, anh vươn tay bắt lấy bàn tay đang đung đưa đó, nhìn chủ nhân của bàn tay ấy qua khe hở của ngón tay, lần này trong mắt cô không có chút vẻ chán ghét nào.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn hết sức bình thường đó, bộ dạng có chút ngại ngùng, giọng nói ngọt ngào: "Tôi rất thích chồng tôi, thích giống như anh thích Triệu Hương Nông vậy."

Dường như cô cảm thấy việc khoe khoang hạnh phúc của bản thân trước mặt một người đàn ông mất người yêu là một sai lầm, vội vàng sửa lời: "Anh à, anh rất đẹp trai, nếu tôi mà chưa kết hôn tôi nhất định sẽ bị anh mê hoặc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!