Triệu Hương Nông rời khỏi nhà Tống Ngọc Trạch vào lúc 6 giờ sáng, khi cô đi khỏi đó anh vẫn còn đang ngủ. Triệu Hương Nông không biết cánh đàn ông khi ngủ sẽ có dáng vẻ như thế nào, cô chỉ biết lúc Tống Ngọc Trạch say ngủ là hình ảnh mê người nhất thế giới này. Tĩnh lặng giống như giống loài lặng lẽ trong rừng sâu, dáng vẻ không màng sự đời.
Bước xuống khỏi cầu thang sắt, Triệu Hương Nông đứng lại, ngoảnh đầu nhìn nhà của Tống Ngọc Trạch, sau này cô thật sự sẽ không xuất hiện ở đây nữa. Trước khi rời khỏi nhà của Tống Ngọc Trạch cô còn làm một việc: đặt tấm séc 500 nghìn euro lên trên bàn. Ý đồ của cô rất rõ ràng: 500 nghìn đô phủi sạch quan hệ giữa hai người!
Từ đằng xa, qua cửa kính xe taxi Triệu Hương Nông nhìn thấy chiếc xe kéo đỗ trước cửa Triệu công quán, chiếc Ferrari màu trắng bị cô bỏ lại trên đường tối qua đang đỗ sau xe kéo. Một hàng xe đỗ trước cửa Triệu công quán cho thấy buổi sáng hôm nay vô cùng nghiêm trọng, trong hàng xe đó Triệu Hương Nông cũng nhìn thấy xe của Bách Nguyên Tú.
Trả tiền taxi xong, Triệu Hương Nông xuống xe. Qua bức tường, Triệu Hương Nông nhìn thấy đèn đuốc trong Triệu công quán vẫn sáng trưng, rõ ràng những người bên trong đều có một đêm không ngủ.
Hít sâu một hơi, Triệu Hương Nông biết tiếp theo cô cần sốc lại tinh thần. Có điều, nỗi sợ vẫn khiến cô chần chừ không bước vào bên trong.
Có lẽ người trong nhà cũng đã nhìn thấy cô qua màn hình camera ở trước cửa. Người lao ra đầu tiên là Bách Nguyên Tú, sau Bách Nguyên Tú là Triệu Diên Đình rồi đến dì Thanh và cuối cùng là một đoàn người khoảng một nghìn người.
Trong số những người đó cô không nhìn thấy mẹ cô.
Một đám người đứng trên bậc thang cẩm thạch nhìn cô. Triệu Hương Nông sờ mặt, nhếch miệng mỉm cười.
Những người được mời đến hoặc nhận được triệu kiến lần lượt lái xe rời đi, vì nhân vật quan trọng đã xuất hiện nên họ không còn việc gì ở đây nữa. Không phải mất tích, không phải bị bắt cóc tống tiền mà chỉ là do người thừa kế nhà họ Triệu chơi trò bốc hơi khỏi thế gian giống năm 16 tuổi kia thôi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Triệu Diên Đình, Lý Nhu và Bách Nguyên Tú. Ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên chiếc váy bị cô xé rách.
Không ngoài bất ngờ, người lên tiếng đầu tiên là Triệu Diên Đình, ông ta hỏi cô vấn đề mà ông ta nên hỏi.
"Ba à, lần này có thể đừng hỏi con đi đâu, cũng không cần phải điều tra cả đêm qua con đã đi đâu, được không?" Triệu Hương Nông đứng trước mặt Triệu Diên Đình, cúi đầu nói khẽ.
"Tiểu Nông!" Giọng điệu của Triệu Diên Đình mang theo vẻ không thể phản kháng.
"Ba!" Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Triệu Diên Đình: "Con đã trưởng thành rồi, con cũng cần có thời gian thuộc về mình, chính là kiểu không muốn bị người khác biết mà chỉ thuộc về mình con thôi."
Khi Triệu Diên Đình muốn lên tiếng một lần nữa thì Triệu Hương Nông dùng những lời vừa nhanh vừa gấp để ngắt lời ông: "Nếu như ngay cả thời gian đó con cũng không có được thì con nghĩ con sẽ điên mất."
Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Triệu Hương Nông không biết hai người còn lại có nghe rõ lời của cô không nhưng cô biết Triệu Diên Đình đã nghe thấy.
Dứt lời, Triệu Hương Nông dịu giọng: "Ba, chuyện đêm qua ba hãy coi như đó là một lần bùng học hiếm hoi của con đi, được không? Nếu ba có thể cho phép thì con sẽ vô cùng cảm kích ba."
Một lúc sau, Triệu Diên Đình và Lý Nhu cùng rời khỏi phòng khách. Nhìn hai người kia rời đi, Triệu Hương Nông thở ra một hơi rồi quay mặt về phía người còn lại, vị hôn phu của cô.
Giây phút này, Triệu Hương Nông cuối cùng cũng nhìn thấy biểu hiện thuộc về vị hôn phu ở Bách Nguyên Tú rồi. Đôi mắt Bách Nguyên Tú đầy tơ máu, mái tóc gọn ghẽ và chiếc áo sơ mi phẳng phiu thường ngày đều nhếch nhác giống nhau.
Bách Nguyên Tú của lúc này khiến Triệu Hương Nông có chút hoảng hốt.
"Triệu Hương Nông, đừng hòng đuổi anh đi. Trước khi chưa làm rõ chuyện này thì anh sẽ không đi đâu."
Miễn cưỡng sốc lại tinh thần, Triệu Hương Nông chỉnh trang lại quần áo trên người: "Tôi không có ý đuổi anh, tôi sẽ kể đầu đuôi chuyện tối qua cho anh, nhưng tôi nghĩ tôi cần tắm rửa thay quần áo trước đã."
Nói xong, cô định rời đi nhưng vừa mới cất bước đã bị Bách Nguyên Tú níu vai lại.
"Bách Nguyên... Tú." Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên, những lời tiếp theo tắt lịm dưới ánh mắt sáng quắc của Bách Nguyên Tú.
Nhìn theo ánh mắt của Bách Nguyên Tú, Triệu Hương Nông nhìn thấy ở nơi lộ ra chỗ cổ áo, một dấu hôn nhàn nhạt trước ngực.
Vệt đỏ đó gọi là dấu hôn, cũng gọi là trồng dâu tây. Bách Nguyên Tú cũng từng trồng dâu tây ở trên người cô.
Ngay sau đó, bàn tay đang nắm vai cô dời đến cổ áo cô, vạch ra.
Càng có nhiều dấu hôn như những quả dâu tây lần lượt hiện ra, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Khi Bách Nguyên Tú càng mạnh tay thì Triệu Hương Nông không thể không kiễng chân lên. Cổ áo bị kéo căng khiến cô có cảm giác ngạt thở, đồng thời cô cũng nghe thấy âm thanh từ đốt ngón tay của Bách Nguyên Tú. Trong âm thanh đó, Triệu Hương Nông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bách Nguyên Tú, trong gang tấc cô nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt của anh ta.
Không thể tin nổi! Đúng thế, không thể tin nổi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!