Chương 27: Kế hoạch ngoại tình (07)

Đứng trước cửa phòng của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông lê đôi chân tê cóng, trong tay cầm nửa lốc bia mua từ siêu thị.

Trước khi bước lên cầu thang giống giá sắt kia Triệu Hương Nông đã uống nửa lốc bia, mượn men say để có can đảm leo lên cầu thang sắt dẫn lên phòng Tống Ngọc Trạch.

Vì lạnh nên hàm răng cô va lập cập vào nhau, nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy ấn chuông cửa phòng Tống Ngọc Trạch. Ấn một lần sợ Tống Ngọc Trạch không nghe thấy, cô lại ấn hai lần ba lần bốn lần.

Mau mở cửa đi, Tống Ngọc Trạch!

Dường như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra.

Cánh cửa chầm chậm mở ra để lộ ánh đèn khiến cô luôn nhung nhớ, căn phòng không cần quá to, ánh đèn không cần quá rực rỡ, chỉ cần có thể chứa được tia sáng khiến trái tim ấm áp là được, Tống Ngọc Trạch đang đứng trong vầng sáng ấm áp đó.

"Triệu Hương Nông?" Giọng nói Tống Ngọc Trạch vẫn còn ngái ngủ, thậm chí tay anh còn chạm vào chán cô để thăm dò.

Hàm răng càng va đập mạnh hơn, Triệu Hương Nông nói đứt quãng: "Tống... Tống Ngọc Trạch... Hôm nay tôi rất đau lòng, vô cùng đau lòng. Hôm nay rất không vui, anh... không phải buổi chiều anh nói nếu tôi không vui có thể đến tìm anh sao? Cho nên... tôi liền đến đây!"

Tống Ngọc Trạch đứng ở đó không nói gì.

Giọng nói của Triệu Hương Nông ngày càng nhỏ hơn: "Hơn nữa... Tống Ngọc Trạch... tôi lạnh, lạnh đến mức không đi nổi nữa rồi."

Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch đi xuống, đôi chân của Triệu Hương Nông cũng bắt đầu run rẩy. Cô nghe thấy tiếng chửi thề phát ra từ miệng Tống Ngọc Trạch, không biết vì sao tiếng chửi thề đó của Tống Ngọc Trạch lại khiến cõi lòng Triệu Hương Nông vô cùng yêu thích.

Một giây sau, Tống Ngọc Trạch bế bổng cô lên.

Trong căn phòng nhỏ với ánh sáng yếu ớt, ấm nước đang sôi phát ra những tiếng lục bục, làn khói bay ra từ miệng ấm khiến ánh đèn mờ ảo như chìm trong mây mù. Người đàn ông mái tóc rối bời mặc chiếc áo T

-shirt rất đơn giản đang tìm quần áo trong chiếc tủ sơ sài của anh. Triệu Hương Nông ngồi trên giường của Tống Ngọc Trạch, lúc này trên người cô đang quấn cái chăn mà Tống Ngọc Trạch đã từng đắp.

Nước đã sôi, Tống Ngọc Trạch xách ấm nước vào phòng tắm chật hẹp, giọng của anh vọng ra từ trong phòng tắm: "Triệu Hương Nông, vào đây."

Triệu Hương Nông quấn chăn đi vào phòng tắm.

"Ngại quá, chỗ tôi không có bình nước nóng." Tống Ngọc Trạch chỉ nước nóng trong thùng: "Cô dùng tạm vậy, bây giờ cái cô cần là tắm nước nóng."

Tống Ngọc Trạch rời khỏi phòng tắm, Triệu Hương Nông đóng cửa lại. Cô không khóa cửa phòng vì cô rất rõ đêm nay mình đến đây để làm gì.

Tắm xong, trên cổ vắt khăn bông, mái tóc ẩm ướt xõa sau lưng, Triệu Hương Nông mặc áo len rộng rãi của Tống Ngọc Trạch ngồi trên tấm thảm dưới giường. Ngồi kề bên cô là Tống Ngọc Trạch, trên thảm đặt vài cái gối dựa còn có nửa lốc bia mà cô mang tới, Triệu Hương Nông mở nắp lon bia ra.

Sau khi uống hết nửa lon bia, Triệu Hương Nông dựa lưng vào cạnh giường, nhìn ánh đèn ở giữa trần nhà: "Tống Ngọc Trạch, anh có thể tắt bớt đèn đi không?"

Tống Ngọc Trạch tắt đèn lớn trong phòng như cô mong muốn, đèn tường rất vừa tầm, chỉ đủ nhìn thấy đường nét của sự vật mà không nhìn thấy được những chi tiết rõ ràng.

Triệu Hương Nông rũ mắt xuống, nhìn bàn tay đang buông xuống trên tấm thảm của cô và Tống Ngọc Trạch, khẽ nói: "Khi tôi đứng ở bên ngoài cửa phòng anh tôi nghĩ, đối với Triệu Hương Nông mà nói Tống Ngọc Trạch nhất định là một người vô cùng đặc biệt."

"Tống Ngọc Trạch, anh có biết vì sao vừa rồi tôi bảo anh tắt bớt đèn đi không?"

Tống Ngọc Trạch không trả lời, chỉ dùng ngón tay khẽ chạm vào ngón tay cô như những người bạn với nhau, cái chạm khẽ khàng đó đã khiến con tim Triệu Hương Nông tê dại.

Triệu Hương Nông khịt mũi, nói: "Tiếp theo đây, em gái bốn mắt A Nông làm việc công ích ở trung tâm huấn luyện trượt băng sẽ nói cho A Tống mà các cô gái ca tụng là kỵ sĩ chính nghĩa một câu chuyện, câu chuyện này không thích hợp nói ở những nơi sáng sủa."

Nhắm mắt lại, men theo nút thắt màu xám trong đầu, Triệu Hương Nông bình thản mở lời.

"Có một cô gái Trung Quốc vô cùng lương thiện tên là Lý Khả, vì cô lương thiện đáng yêu nên mọi người gọi cô là Khả Nhi. Năm Khả Nhi 20 tuổi cô được sang Pháp du học theo hình thức trao đổi sinh viên. Trong quãng thời gian đó cô vô tình cưu mang một thiếu niên lang thang, cô để chàng trai đó sống trong ký túc xá của mình và nuôi anh ta ngày ba bữa cơm.

Cậu thiếu niên đó vẫn luôn sống ở trong ký túc xá của cô mà không nhắc đến chuyện rời đi, Khả Nhi cũng không đuổi cậu ta đi mà còn chăm sóc cậu ta giống như em trai mình. Dần dần, cậu thiếu niên trầm lặng ít nói ban đầu về sau lại chủ động giúp Khả Nhi đi khắp nơi giao sữa vào mỗi buổi sáng. Một tháng sau, vào một ngày nọ Khả Nhi trở về ký túc xá thì phát hiện cậu thiếu niên đã rời khỏi đó. Không lâu sau Khả Nhi cũng quay về Trung Quốc."

"Năm Khả Nhi 24 tuổi cô gặp lại cậu thiếu niên đó, từ cậu thiếu niên trầm mặc ít nói ban đầu giờ đã trở thành chàng trai khôi ngô. Lúc đó, Khả Nhi đã có bạn trai yêu nhau được ba năm, cô tiếp đón chàng trai đến từ phương xa kia rất niềm nở. Không lâu sau, bạn trai của Khả Nhi chết trong một vụ tai nạn. Bởi vì khó lòng chấp nhận chuyện người mình yêu đã mãi đi xa, Khả Nhi đã rời khỏi Trung Quốc để đến Chicago theo lời khuyên của cậu thanh niên đẹp trai kia.

Sau đó, dưới sự giúp đỡ của cậu thanh niên người nhà của cô cũng lần lượt đến Chicago."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!