Chương 26: Kế hoạch ngoại tình (06)

Bây giờ là 3 giờ chiều, nơi đây là căn hộ tạm thời ở Chicago của Tống Liên Tố. Đôi giầy cao gót sáu phân giẫm trên mặt thảm, Triệu Hương Nông đứng im nhìn chiếc cúc rơi xuống từ trên áo cô đang lăn vào trong góc tủ, nhìn chiếc cúc nằm im trên mặt đất sau khi đụng vào tường. Nhìn chiếc cúc đó, Triệu Hương Nông đang nhớ lại từ lúc 1 giờ đến 3 giờ chiều cô đã mắc lỗi hai lần.

Lần thứ nhất là cô vào phòng mà quên thay giầy, lần thứ hai là khi cô rời khỏi phòng làm việc thì mặc nhầm áo của đồng nghiệp. Sai sót thứ hai không thể tha thứ, bởi vì áo của cô và đồng nghiệp sét về màu sắc, kiểu dáng hay cả chất lượng đều khác nhau một trời một vực.

Điều này khiến chiếc cúc trên chiếc áo kém chất lượng cũng lỏng lẻo. Chiếc cúc đã rơi ra, hơn nữa chiếc áo này lại chỉ có một chiếc cúc.

Người thừa kế nhà họ Triệu là một ma mới không hơn không kém trong công việc, ma mới đương nhiên phải làm chân chạy vặt, bởi bà sếp đãng trí của cô đã đánh rơi văn kiện ở căn hộ.

Lê những bước chân nặng nề, Triệu Hương Nông bước đến góc tường, cam chịu mà cúi xuống. Thế nhưng, dường như hôm nay đến cả chiếc cúc bé tẹo cũng muốn chống lại cô.

Tại sao lại lăn vào gầm tủ cơ chứ?

Triệu Hương Nông đành cúi người thấp hơn nữa, sau đó cô nghe thấy một tiếng "xoẹt", đường khóa sau váy đã bung ra.

Đây là sai sót thứ ba của Triệu Hương Nông trong buổi chiều ngày hôm nay. Cô không nên quá tin tưởng vào chất lượng chiếc váy của mình, vừa rồi lúc cúi xuống chỉ cần cô kéo váy lên cao một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Triệu Hương Nông cũng không buồn đứng thẳng dậy, cô tiếp tục với tay vào gầm tủ. Cuối cùng cũng nhặt được chiếc cúc, cô còn chưa kịp đứng dậy, một giọng nói đã vang lên sau lưng cô: "Triệu Hương Nông, body của cô không tồi."

Triệu Hương Nông nhận ra giọng nói này, bên cạnh cô có rất ít người biết nói tiếng Trung, dù có thì cũng không ai có giọng nói êm tai như vậy.

Dường như tất cả những giây phút đen đủi, chật vật và yếu đuối thuộc về Triệu Hương Nông đều bị Tống Ngọc Trạch biết và bắt gặp.

Nhưng dường như cô cũng không chán ghét, không những không ghét cô còn cảm thấy thân thiết, thân thiết đến mức lúc này đôi mắt cô dâng đầy nước mắt. Triệu Hương Nông biết, Hạ Tiểu Thuần không phải Jessica, Hạ Tiểu Thuần không biết nói dối.

Bách Nguyên Tú đã lên giường với Hạ Tiểu Thuần thật rồi, thật sự đã lên giường với một Hạ Tiểu Thuần có đôi mắt trong trẻo, tóc đen da vàng rồi. Vừa mới đây thôi, trong phòng làm việc của cô người phụ nữ kia khóc nức nở cầu xin cô, xin cô để cô ta sinh đứa bé ra, cô ta sẽ mang đứa bé rời khỏi đây.

Hạ Tiểu Thuần đúng là đã xem phim quá nhiều rồi, Triệu Hương Nông nghĩ, cô chỉ vào tấm séc mà Hạ Tiểu Thuần đưa cho cô, chỉ vào chữ ký trên tấm séc rồi nói với cô ta.

"Hạ Tiểu Thuần, mời cô nhìn cho rõ chữ ký trên tấm séc này."

Cô gái ngu ngốc này vẫn không tin rồi lập tức ngất xỉu.

Bây giờ tấm séc đó đang nằm trong túi của Triệu Hương Nông. Vì muốn chứng tỏ tình yêu cao hơn vật chất nên Hạ Tiểu Thuần nhờ cô trả lại tấm séc cho mẹ của Bách Nguyên Tú, chắc hẳn bà Bách rất cao tay trong chuyện đuổi cổ phụ nữ nhỉ?

Bách Nguyên Tú đúng là tên hèn nhát, vì sao không trực tiếp đưa séc cho Hạ Tiểu Thuần cơ chứ.

Giọt lệ trên khóe mắt rơi xuống mặt thảm.

"Triệu Hương Nông?" Tống Ngọc Trạch lại gọi cô một cách không chắc chắn.

Triệu Hương Nông chớp mắt thật nhanh, cảnh vật trước mặt lại trở nên rõ ràng. Cầm lấy chiếc cúc Triệu Hương Nông đứng thẳng dậy, quay đầu đối mặt với Tống Ngọc Trạch.

Ngay lập tức Triệu Hương Nông nhìn tay Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch nhíu mày cười khổ, xòe bàn tay trống không ra: "Triệu Hương Nông, xem ra tôi khó mà thoát khỏi hình tượng tên trộm rượu vang trong lòng cô rồi."

"Tống Ngọc Trạch, tôi sẽ vờ như không nhìn thấy anh xuất hiện ở nơi này. Bất kể anh xuất hiện ở đây vì nguyên nhân nào, bây giờ lập tức đi cùng tôi." Triệu Hương Nông kéo áo Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua thân người cô, hờ hững nói một câu: "Triệu Hương Nông, cô thật sự có thể để như này mà đi sao?"

Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ ra dáng vẻ tồi tệ của mình, chiếc váy rách toạc cùng với chiếc cúc đã rơi ra. Mà gay go là cô mặc áo sơ mi trễ ngực, vì cúc áo khoác rơi ra nên thấp thoáng có thể thấy nơi nhấp nhô kia, ừm, cũng coi là quyến rũ. Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch, cái gã này đúng là vẫn giữ mặt mũi cho cô, cho dù vẻ mặt của anh rất bình thản nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vành tai thoáng đỏ của anh.

Lần thứ hai mặc áo jacket của Tống Ngọc Trạch ngồi trên motor của anh.

Cô hỏi Tống Ngọc Trạch có phải anh thích cô hay không?

"Những cô gái xinh đẹp dễ dàng khiến đàn ông nảy sinh cảm tình." Anh trả lời cô.

Cảm tình à? Ừm, đây là chuyện rất tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!