Chương 112: Ngoại truyện 9: Đổi cả vũ trụ lấy hạt hồng đậu (End)

Dịch: Hé

Trong phòng thay đồ, "Mục Hựu Ân" nhìn mình trong chiếc gương toàn thân, một số ý nghĩ đang nhen nhóm trong cô, làm khuôn mặt cô nóng ran.

Thật sự muốn làm như vậy sao?

Trong hai tiếng đồng hồ lái xe từ Yeil đến Istanbul, "An Thác Hải" chỉ nói với cô một câu: "Mục Hựu Ân, em có thể yên lặng chút không, để yên cho anh lái xe." Lời của anh khiến cô tức điên, thế là cô cũng không đoái hoài đến anh nữa. Sau khi đến Istanbul, "An Thác Hải" đưa cô đến khách sạn. Trong phòng khách sạn, "Mục Hựu Ân" gặp người đàn ông Pháp lúc trước, trong phòng còn có lễ phục, giày dép, trang sức bắt mắt.

Nhìn thấy những thứ đó, "Mục Hựu Ân" trở nên vui vẻ, không phải vì cô có được chúng, mà là vì người đàn ông của cô rất tinh ý, cô từng nói với anh giày thủy tinh, xe ngựa, lễ phục lộng lẫy là giấc mộng của bao người phụ nữ, thông thường, đa số đàn ông khi nghe những lời này đều tỏ thái độ chê bai. Bọn họ coi đó chỉ là những thứ hão huyền, chỉ là cái cớ sinh ra bởi lòng hư vinh của cánh phụ nữ mà thôi.

Còn người đàn ông của cô không như vậy, anh làm việc này với tấm lòng chân thành.

Dưới sự giúp đỡ của trợ lí của người đàn ông Pháp, "Mục Hựu Ân" mặc thử những bộ lễ phục lên người, cô nhận được những lời tán thưởng từ những người xung quanh. Mặc bộ đồ đẹp nhất, cô háo hức đứng trước mặt "An Thác Hải", vậy mà anh vẫn giữ khuôn mặt vô cảm đó, hờ hững nhìn cô.

Rời khỏi phòng khách sạn, "An Thác Hải" đưa cô đến tiệm may cao cấp ở Istanbul, thứ nổi tiếng nhất ở Istanbul là vải vóc mang mỹ danh "con đường tơ lụa". Thợ may nơi đây đều là nhưng người có tiếng tăm trên thế giới, một bộ đồ được làm ra có giá trị không nhỏ chút nào.

"Mục Hựu Ân" đứng trước cửa tiệm may, người đàn ông Pháp kia nhất định đã moi một đống tiền từ túi của "An Thác Hải" rồi.

"Sao lại không vào?" "An Thác Hải" hỏi cô.

"A Thác, quần áo nhiêu vậy đã đủ mặc rồi." Cô nói với anh.

Đúng lúc này, chủ tiệm may tiến ra đón họ, ông ta dùng thứ tiếng Trung bập bẹ nói với họ rằng ông ta đã đợi họ rất lâu rồi, để toàn tâm toàn ý phục vụ hai người, ông ta đã đặc biệt bỏ thời gian ra phục vụ riêng hai người bọn họ.

"An Thác Hải" không nói năng gì kéo tay cô vào trong tiệm.

Mấy ngày trước, anh đã đưa số đo của cô cho tiệm may này. Trong bốn ngày, mấy chục thợ may đã gấp rút hoàn thành hai bộ lễ phục cho cô, một bộ là xường xám cách tân, một bộ là lễ phục dân tộc của Thổ Nhĩ Kỳ.

Nhân lúc "An Thác Hải" trò chuyện với chủ tiệm may, "Mục Hựu Ân" lén hỏi nhân viên đứng cạnh đó giá tiền của hai bộ lễ phục của cô. Nhân viên là một cô gái trẻ, lúc đầu cô ta rất chăm chú lắng nghe cô nói, dần dần ánh mắt cô ta nhìn về sau lưng cô, đôi mắt đầy ắp vẻ si mê, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn.

Quay đầu lại, "Mục Hựu Ân" nhìn thấy "An Thác Hải" đứng sau cô, lần này cô nhìn thấy sự u ám chất đầy trong đôi mắt anh.

"An Thác Hải" ra hiệu cho hai nhân viên rời khỏi đó.

Trong phòng VIP chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Mục Hựu Ân, có phải em cho rằng anh không gánh nổi giấc mộng giày thủy tinh và xe ngựa của em?" Giọng anh cũng u ám giống như ánh mắt của anh.

"Không phải..." "Mục Hựu Ân" cất lời, cô định nói tiếp thì bị "An Thác Hải" ngắt lời.

"Có phải em coi chuyện người đàn ông có tấm thẻ kim cương trong ví mua quần áo cho em là chuyện rất đỗi hiển nhiên?" Giọng anh dần đần lộ ra sự tức giận và ngang ngược.

"Không..." "Mục Hựu Ân" lắc đầu nguầy nguậy, xua tay liên tục, lời của "An Thác Hải" khiến cô cảm thấy hơi mông lung, người đàn ông có thẻ kim cương trong ví mà anh nói có phải là Bách Nguyên Tú không nhỉ.

"An Thác Hải" bước lại gần cô, "Mục Hựu Ân" phát hiện sự tức tối trong giọng nói của anh đã lan đến đáy mắt anh, anh nói: "Có phải em cho rằng một gã đàn ông mở một xưởng cà phê chỉ có hai trăm nhân công ở một nơi nhỏ bé như anh không thể mua nổi những thứ kia?"

Anh chỉ tay về phía hai bộ lễ phục.

"Em... em không nghĩ như vậy." "Mục Hựu Ân" lắp bắp nói, cô nghĩ xưởng cà phê có hai trăm nhân công cũng có quy mô không nhỏ rồi.

"Vậy vừa nãy sao em lại hỏi giá tiền trang phục?"

"Em..." Dưới ánh mắt bức người của "An Thác Hải", cô càng ấp úng hơn: "Em hỏi... là vì em sợ tiêu sạch tiền của anh."

Cô đã tiêu của anh rất nhiều tiền rồi, ba tháng trước cô còn nhờ Saina tính toán giúp cô, ba tháng trước, mỗi tháng "An Thác Hải" tốn 80 nghìn đô vào việc của cô, trước đó càng nhiều hơn. Nếu đoán không nhầm thì chỉ cần nhìn chất vải và phụ kiện của hai bộ lễ phục mà cô sắp thử có thể ước tính giá tiền trên trăm nghìn đô.

Không đợi "Mục Hựu Ân" truyền đạt hết ý, một tiếng "rầm" vang lên, "An Thác Hải" gạt đổ con ma nơ canh bên cạnh xuống đất.

Cô bị dọa cho không thốt nên lời, cuối cùng khi được ông chủ tiệm may khuyên nhủ thì cô mới mặc thử lễ phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!